Lúc này cô ta mới đậy nắp lò lại.
Trước khi bước đi cô ta còn liếc nhìn lại Triệu Bân một lần, đồ nhi của Hồng Uyên đối với tên nhóc này vẫn còn cảm thấy hết sức tò mò.
Triệu Bân chìm vào giấc ngủ, trả lại cho Linh Đan các sự yên tĩnh.
"Chúng ta vẫn nên đi thôi!"
Tô Vũ ho khan một tiếng rồi nhanh chân bỏ chạy, tốc độ bỏ chạy của Kiếm Nam cũng không chậm, bọn họ vốn muốn tới thăm Triệu Bân nhưng Linh Lung ở đây khiến cho bọn họ không có cảm giác an toàn, nữ nhân này đánh người không cần lý do, chỉ có một mình Tử Viêm vẫn còn bình tĩnh, an phận ngồi xổm một bên.
"Tiếp tục luyện".
Linh Lung chỉ nói một câu rồi lại ngồi dựa vào ghế, một tay chống cằm nhắm mắt lại ngủ thiếp đi, trông hết sức thanh tĩnh thoải mái.
Đan Huyền cười khổ, không dám lơ là.
Hự!
Trong lò luyện đan, Triệu Bân không ngừng kêu rên.
Hắn kêu rên không chỉ vì đau đớn mà còn là vì hắn đang gặp ác mộng, hắn đã bị Linh Lung đánh bất tỉnh, đầu óc ông ông mơ màng, trong giấc mơ hắn đang ở trong một nơi rất mờ mịt, lại nhìn thấy gương mặt quỷ kia đang nhe răng cười với hắn.
Có lẽ đó không chỉ là một giấc mơ mà thực sự gương mặt quỷ đó đã xâm chiếm tâm trí của hắn và mọc rễ nảy mầm bên trong.
Chỉ có điều Triệu Bân không hề biết.
Mà Linh Lung và Đan Huyền cũng không biết.
Xem đi! Đúng như Nguyệt Thần dự liệu, người bình thường khó có thể gặp được cơ duyên tốt mà không phải vượt qua khó khăn, gương mặt quỷ kia chắc chắn được tạo ra từ tà niệm đã có ở đây từ rất lâu, hơn nữa cấp bậc còn không thấp, bằng không cũng sẽ không tránh được cảm tri lực của Linh Lung và Đan Huyền.
Một luồng tà niệm thực sự có thể biến thành ma chướng.
"Không có thời gian để quan tâm".
Nguyệt Thần thở dài trong lòng, cô ta đoán được thì đã sao, cuối cùng cô ta cũng không giúp được gì, ngay cả chính bản thân cô ta cũng cần có người giúp đây! Cô ta đã bị dính lời nguyền của thần mạnh đến mức không thể ngóc đầu lên được, nếu như không có chúc phúc của thần thì cô ta đã hồn phi phách tán từ lâu rồi.
"Khó khăn của ngươi còn chưa bằng một phần của ta".
Nguyệt Thần hít sâu một hơi, chẳng lẽ tai họa đi kèm với cơ duyên lại còn tồi tệ hơn lời nguyền của thần hay sao? Lời nguyền của thần mới là điều tồi tệ nhất.
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Khi Linh Lung thức dậy thì màn đêm đã buông xuống.
"Căn cơ của hắn vững chắc đến vậy sao?"
Đan Huyền tặc lưỡi không ngừng, theo dự tính của ông ta thì một viên đan cố nguyên đủ để võ tu thăng lên hai cảnh giới nhỏ trong một ngày.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!