Nhắc đến Cơ Ngân, hắn vẫn còn ở trong lò Tử Kim.
Một bạt tai của Linh Lung mạnh đến nỗi khiến cho đến tận lúc này hắn vẫn hôn mê, nhưng ngay cả lúc ngủ hắn cũng không được yên ổn, lông mày của hắn lúc nào cũng nhíu chặt lại, gương mặt quỷ bên trong ác mộng của hắn vẫn chưa thể nào tan biến.
Tuy nhiên, hắn quả thực đã thăng cấp.
Ở cảnh giới Huyền Dương tầng 5 khí huyết của hắn lại càng thêm dồi dào, hơn nữa nhờ vào thiên hỏa luyện thể mà xương cốt gân thịt của hắn cũng đã được tôi luyện đến cực hạn.
Đêm lặng lẽ trôi qua.
Đêm đó cả Linh Lung và Đan Huyền đều không nhàn rỗi, bọn họ dùng rất nhiều linh dược luyện hóa vào trong cơ thể Triệu Bân, muốn củng cố cảnh giới của hắn.
“Sao ta lại không may mắn như vậy”, Tử Viêm thì thầm nói, cảnh giới một đường thăng lên hai tầng, sau đó còn có thêm rất nhiều lợi ích!
Sau một ngày một đêm Triệu Bân mới tỉnh lại.
Vẫn như lúc trước, sau khi tỉnh dậy thì đầu óc của hắn rất choáng váng, hắn vừa xoa xoa ấn đường vừa hồi tưởng lại cảnh trong mộng, trong mộng lộ ra một gương mặt quỷ, nhưng theo thời gian trí nhớ của hắn đã bị mờ đi, không còn nhớ được những gì đã xảy ra trong giấc mơ nữa.
“Lò luyện đan này nhất định có gì đó không ổn”, Triệu Bân thầm nói trong lòng sau đó mở mắt ra quan sát xung quanh, chẳng lẽ lò luyện đan này được mang ra từ đất Ma cho nên cũng nhiễm Ma tính hay sao?
Thật không may, sau khi quan sát hắn cũng không phát hiện ra được gì, điều này khiến cho hắn lại vò đầu bứt tai, không hiểu sao trong lòng lại có chút mơ hồ.
"Chuẩn bị đón năm mới trong đó luôn à?"
Bên ngoài đã truyền đến tiếng nói của Linh Lung.
Nghe thấy giọng nói đó, Triệu Bân mới thu tầm mắt lại, một tay mở lò luyện đan nhảy ra, tiếp đất đánh ầm một cái.
Phụt!
Đan Huyền vừa nhìn thấy hắn thì đã ho sặc sụa.
Tử Viêm vừa nhìn thấy hắn thì liền há hốc mồm.
Cũng không thể trách họ về chuyện này, chỉ có thể trách cái tên trần như nhộng vừa nhảy ra ngoài, hình thể xem ra cũng rất ổn, đặc biệt là "Cơ Ngân bé" phản chiếu dưới ánh trăng trông rất khỏe khoắn.
Gương mặt của Triệu Bân ngay lập tức đỏ bừng, mặc dù bình thường hắn không có võ đức nhưng vẫn muốn có thể diện, trước đó hắn chỉ lo nghiên cứu lò luyện đan mà quên mất mình đang không mặc quần áo, ngay khi Linh Lung gọi thì hắn đã nhảy ra ngoài nhanh như một cơn gió.
“Lạnh không?”, Linh Lung liếc nhìn hắn một cái rồi nói.
“Lạnh”, Triệu Bân vội vàng mặc quần áo vào.
"Sư tổ quả nhiên không có chuyện gì chưa từng thấy qua".
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!