Lôi Báo rất nhiều lần ngoái đầu nhìn lại, ông ta đã nghe qua rất nhiều giai thoại có liên quan đến Cơ Ngân, đệ tử đứng nhất tỷ thí tân tông quả nhiên không tầm thường.
Một lúc sau thì hai người đã đến ngự hoa viên.
"Vào trong nhớ đừng đi lung tung".
Lôi Báo vỗ vai Triệu Bân thiện chí nhắc nhở.
"Đa tạ tiền bối".
Triệu Bân ngoan ngoãn chắp tay thi lễ.
Sau khi thi lễ thì hắn mới hít một hơi thật sâu sau đó bước vào ngự hoa viên, hắn thấy bên trong ngự hoa viên có rất nhiều hoa cỏ có màu sắc sặc sỡ, có cả những con bướm sặc sỡ bay lượn, ngoài ra xung quanh còn có rất nhiều đình đài lầu các, kỳ hoa dị thảo cũng có không ít, đa số đều là những loại đã tuyệt tích ở thế giới bên ngoài.
Tuyệt diệu!
Kỳ hoa dị thảo phát sáng dưới ánh trăng rực rỡ, mỗi một loại hoa cỏ dường như còn tự tỏa ra tinh quang, thậm chí cả ngự hoa viên đều sáng lên ánh sáng huyền ảo, mây mù lượn lờ tựa như tiên cảnh, suýt chút nữa đã khiến cho Triệu công tử nổi lên bệnh nghề nghiệp.
Sâu bên trong ngự hoa viên có một đình nghỉ mát.
Từ xa Triệu Bân đã nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp tay cầm một cuốn sách cổ khẽ lật xem, người đó đang mặc phượng bào, nhất cử nhất động đều thể hiện rõ thần thái ung dung uyển chuyển.
Rõ ràng người đó chính là hoàng phi Vũ Linh.
Hai bên đình nghỉ mát có hai hàng cung nữ đang đứng hầu, tất cả đều có cảnh giới Chuẩn Thiên, chắc là hộ vệ của hoàng phi.
"Bái kiến hoàng phi".
Cách thật xa Triệu Bân đã chắp tay thi lễ.
Trong chớp mắt hắn còn trộm liếc nhìn lên.
Đẹp, hoàng phi Vũ Linh quá xinh đẹp, dung nhan này tuyệt đối không hề thua kém nữ soái, nhất cử nhất động của bà ấy đều thể hiện khí chất cao quý, đôi mắt đẹp trong veo như nước, dưới ánh trăng sáng bà ấy trông như một nàng tiên bước ra từ trong tranh, toàn thân tỏa sáng, thánh khiết vô cùng.
“Thật mạnh”, Triệu Bân thầm nghĩ.
Hắn đang nói tới hoàng hậu của Đại Hạ, hoàng phi Vũ Linh có tu vi không hề tầm thường, bà ấy đã đạt tới cảnh giới Chuẩn Thiên, khí tức còn thâm sâu hơn cả nữ soái Xích Diễm, sợ rằng ngay cả Tử Y Hầu cũng không phải là đối thủ của bà ấy.
"Đến đây".
Hoàng phi Vũ Linh mỉm cười nói, không hề có vẻ uy nghiêm của một hoàng hậu.
Triệu Bân nhìn hai hàng hộ vệ rồi thận trọng bước lên đình nghỉ mát, cũng cẩn thận ngồi xuống, cảm thấy có chút kinh hãi.
Hoàng phi chỉ cười chứ không nói lời nào, nhân tiện còn quét nhìn hắn từ trên xuống dưới, ánh mắt như đang nhìn con rể, Cơ Ngân của Thiên Tông là một tên nhóc rất nổi tiếng dạo gần đây, nay mới gặp quả nhiên danh bất hư truyền, khí tức mạnh mẽ của hắn vượt trội hơn hẳn so với các tiểu bối đồng trang lứa.