Lúc này, còn có một tia sáng từ trong cơ thể cô ta vụt lên trời, biến thành một hiện tượng kỳ lạ trong không trung, đấy là những đóa hoa rực rỡ, nở khắp bầu trời đêm, khiến rất nhiều người phải ngước mắt nhìn.
“Vậy cũng được sao?”, Man Đằng gãi đầu.
“Tạo hóa ở khắp mọi nơi”, Tô Vũ xuýt xoa.
Xích Yên hít một hơi thật sâu, vì lột xác đắc đạo, sức mạnh thần bí trong huyết mạch tiềm ẩn bộc phát ra giúp năng lực của cô ta tăng thêm một bậc nữa, đẩy cô ta vượt qua được bước cuối cùng, vượt được ải như ý nguyện.
Vân Yên tiến về trước, dùng chân nguyên xoa dịu cơ thể cho cô ta.
“Cố gắng hết sức thì được rồi, đừng cưỡng cầu”.
Mục Thanh Hàn khẽ nói, nàng ta đang nhìn xuống Lăng Phi.
Trong bốn đệ tử của đỉnh Tử Trúc đã có ba người qua được ải, chỉ còn một mình Lăng Phi vẫn ở thang trời.
“Dù có bò cũng phải bò cho lên”.
Trông Lăng Phi nhỏ con vậy thôi chứ ý chí lại rất kiên định.
Không ngờ uy áp đáng sợ đó lại tạo ra cơ duyên cho nó. Nó vốn mang dáng dấp của một đứa trẻ hai, ba tuổi, giờ đang cao dần lên, đấy cũng là một loại đắc đạo, sức mạnh trong cơ thể cũng được gia tăng thêm.
“Vậy cũng được à?”, Man Đằng lại nhích khóe miệng.
“Vốn dĩ hắn đâu có yếu kém”, Dương Phong mỉm cười và nói.
“Nhất Phi Trùng Thiên”.
Lăng Phi cũng hét lên, nó đứng bật dậy, tiến lên từng bước, cố gắng vượt qua. Chỉ có điều, sau khi bước qua nấc thang cuối cùng, nó lại quay về với dáng vẻ của một đứa trẻ.
Dù có nói thế nào đi nữa thì nó cũng đã vượt qua, có điều Lăng Phi cũng bị thương rất thê thảm.
Triệu Bân tiến về trước và cũng xuất chân nguyên, xoa dịu cơ thể cho đồng môn.
“Sư phụ, có phần thưởng gì không?”, Lăng Phi mỉm cười.
“Muốn phần thưởng gì cơ? Chả nhẽ còn muốn sư phụ múa thoát y cho ngươi xem à?”, Triệu Bân lanh mồm, hồ đồ tiếp lời nhưng khi nói xong thì thì lại thấy hối hận, hắn cứ cảm thấy lạnh sống lưng.
Nếu Vân Yên nổi đóa thì sẽ không phải là trường hợp nhỏ đâu.
Thời hạn ba canh giờ nói ngắn không ngắn mà nói dài cũng không dài.
“Dừng”.
Bạch Huyền Thạch vừa lên tiếng thì thang trời liền tắt ánh sáng.
Sau đó là những tiếng than thở, các đệ tử vẫn còn ở trên cầu thang đều chỉ biết lắc đầu, do năng lực của họ yếu, không thể đi hết được cầu thang trong thời gian quy định, vẫn phải đợi thêm ba năm nữa.
“Đi theo ta”.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!