Hắn dùng lực huyết mạch ngưng tụ thành đao, một nhát chém ra tạo thành đao mang mười trượng, dù Triệu Bân có tư chất rất cao thì cũng bị chém lảo đảo, đao pháp lăng thiên, có quá nhiều điều kì dị, chủ yếu cũng phải xem là ai thực hiện, Phá Thiên Trảm của Ngao Diệt chưa chắc đã mạnh bằng Phách Thiên Trảm của Mặc Đao, nhưng tư chất của hắn ta quá khủng khiếp, một đao chém trời diệt đất.
“Hạng tư nội môn quả nhiên không phải là hư danh”.
Mặc Đao cũng có ở đó, lời nói từ tận đáy lòng, nếu là hắn ta chắc sẽ không thể làm gì nổi Cơ Ngân, chiêu thức nằm trong tay Ngao Diệt lại có lực sát thương mạnh mẽ, hắn ta không thể bì nổi.
Ầm!
Khi hắn ta đang thì thào thì Triệu Bân lại dùng thiên cang hộ thể, diệt đao mang.
“Quá yếu”.
Khóe miệng Ngao Diệt khẽ nhếch, như một bóng ma đánh tới.
Triệu Bân không nói gì, nhanh chóng bị đánh văng, khí huyết đã mai một lại quay cuồng như sóng biển.
Ầm! Ầm! Ầm!
Tiếng gầm rú vang vọng, hai người một đông một tây dùng bí thuật đối kháng, lưỡi đao, bóng kiếm, chưởng ấn… Đánh cùng trời cuối đất, mỗi lần va chạm là một lần lóe lên tia lửa, khiến mắt con người ta nổ đom đóm, ngoài ra còn có những vầng sáng, đó là dư âm của bí thuật, liên tục lan ra khắp nơi, những đệ tử đứng gần có tư chất quá thấp liên tục bị hất văng ra ngoài.
“Chơi lớn thế, tổn thương nặng nề lắm đấy!”
Tô Vũ hít một hơi thật sâu, bọn Lâm Tà cũng chẳng khác là mấy.
Chẳng trách họ lại như thế, áo giáp của Ngao Diệt cực kỳ quỷ dị, tên đó không hề phòng ngự tí nào, chỉ công không thủ, trúng một đòn của Triệu Bân thì sẽ có phản lực đánh trả, trông có vẻ là Cơ Ngân đánh trúng Ngao Diệt, nói là đối kháng bí thuật, nhưng thực chất là tự mình đánh mình, sau mười mấy hiệp, Ngao Diệt chẳng hề hấn gì, nhưng Cơ Ngân thì cả người đã đầy vết máu, vết thương khắp nơi.
“Quả là một bộ giáp tốt”.
Hai mắt Ngô Khởi chợt sáng lên, lóe lên vẻ tham lam.
Cũng như hắn ta, Tử Đô, Tiết Chí, Mộ Dung hay thậm chí là cả Vệ Xuyên, Viên Miểu, Hoàng Hiết bên cạnh cũng thế, nếu trước đó họ có được bộ giáp này thì đâu có phải thất bại trong tay Cơ Ngân, thảo nào Ngao Diệt lại kiêu ngạo như thế, đúng là hắn ta có đủ tư cách để kiêu ngạo! Không phải nói nhiều, chỉ mỗi bộ giáp đó thôi là đủ để khiến con người ta phải khó chịu rồi.
“Cứ đánh thế này, chắc chắn Cơ Ngân sẽ thua”.
“Không phá được giáp thì rất khó thắng Ngao Diệt”.
Các đệ tử đang xem trận chiến thoáng suy nghĩ, cả các trưởng lão đứng bên ngoài cũng vuốt râu đầy ẩn ý, hạng nhất ngoại môn và hạng tư nội môn, vẫn còn thiếu chút trình độ, một bộ giáp là đủ để quyết định thắng thua, các trưởng lão kiến thức sâu rộng cũng từng nghiên cứu thử, bộ giáp đó quả thật rất kỳ lạ.
“Nếu ngươi lên, sẽ có bao nhiêu phần thắng”.
Cách đó không xa có một đỉnh núi nhỏ, Long Phi đang đứng trên đó.