Các đệ tử bên dưới thấy vậy thì liền hít hơi ngược vào trong.
Áo giáp có thể mọc gai không phải chuyện giỡn chơi, Cơ Ngân lúc này là một ví dụ, mặc lên người xong thì hắn đã bị gai sắt đâm thủng thành cái sàng, máu me đầm đìa.
Bởi vậy mới nói…
Không thể tùy tiện mặc Huyền Giáp được.
Cơ Ngân còn đỡ, hắn có khả năng tái sinh, tạm thời không chết được, nếu như đổi lại là bọn họ, nếu họ bị đâm thủng như cái sàng thì sẽ chết tại chỗ ngay, chiếc áo giáp đáng tiền đó chính là một cái bẫy.
“Ra, ra cho ta!”
Triệu Bân mắng nhiếc, muốn cởi Huyền Giáp ra.
Khó ở chỗ là nó rất khó cởi, vì có huyền cơ bí ẩn, không thể tìm được vị trí chính xác thì không thể cởi áo giáp ra được. Phải chăng người tạo ra Huyền Giáp này đã đoán được chuyện này trước nên mới chuẩn bị cấm chế, chủ nhân mặc thì không sao, nhưng nếu như người khác mặc thì phải chuẩn bị sẵn tâm lý rơi vào bẫy.
Vẫn chưa xong!
Huyền Giáp không chỉ mọc gai, mà còn co lại.
Triệu Bân hừm lên một tiếng khó chịu, Huyền Giáp co lại, siết chặt lấy cơ thể hắn khiến xương cốt kêu lên răng rắc. Trên Huyền Giáp này còn có cấm chế, chúng lần lượt in khắc lên cơ thể hắn, phong tỏa đan hải, là do hắn quá chủ quan, không chú ý đến cấm chế của Huyền Giáp nên mới bị mắc bẫy.
“Cảm giác thoải mái chứ?”
Ngao Diệt cười nham hiểm, Huyền Giáp đâu phải thứ ai muốn mặc là mặc được đâu.
Triệu Bân không nói gì, hắn vẫn đang vùng vẫy, hắn phải cởi Huyền Giáp ra.
“Thế này thì khó rồi!”
Tô Vũ tằng hắng, Lâm Tà cũng ho khan.
Các đệ tử đứng xem thì mỗi người một vẻ mặt, còn bọn Ngô Khởi thì mặt mày ai cũng cực kỳ dữ tợn, các đệ tử trung lập thì thấy khó chịu vì trông dáng vẻ máu me khắp người của Triệu Bân quá đáng sợ.
“Kết thúc rồi!”
Ngao Diệt hét lên lanh lảnh, một ngón tay chĩa ra
Uy lực của chiêu này rất mạnh, dù không thể giết được Triệu Bân nhưng cũng khiến hắn phải tàn phế.
“Kết thúc con mẹ ngươi ấy!”
Triệu Bân mắng, tóm lấy vị trí bí ẩn.
Một tiếng “soạt” vang lên, Huyền Giáp đã được cởi ra. Hắn nhét áo vào nhẫn ma, thứ kỳ lạ thế này thì phải đem ra từ từ nghiên cứu, nếu không phá giải được cấm chế bên trên thì hắn không dám mặc lại nữa.
Keng!
Đòn tấn công của Ngao Diệt đã đến, mang theo âm thanh của kiếm.
Ngay vào phút nguy hiểm, Triệu Bân cố phá cấm chế trong cơ thể, đột ngột giơ tay lên, túm lấy ngón tay của Ngao Diệt, sức mạnh xuyên qua các kẽ tay, bẻ gãy ngón tay của đối thủ: Chọt hả, cho ngươi chọt này!
“Đáng chết!”, Ngao Diệt hừm lên lạnh lùng.
Hắn ta bị bẻ gãy ngón tay thì đánh lại Triệu Bân một chưởng.
Lại một hiệp đấu nữa, hai người đều lùi về sau.
Trong lúc lùi về sau, có hai luồng khói xanh bay từ trong cơ thể Ngao Diệt ra rồi lại hóa thành thêm hai Ngao Diệt, dù là ngoại hình hay sức chiến đấu thì đều không có gì khác với bản gốc, đến bọn Lâm Tà nhìn thấy cũng phải chau mày. Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy thuật phân thân kỳ lạ như thế, đúng là Tô Vũ đã không lừa bọn họ.
“Tất cả đều là bản thể sao?”
Triệu Bân lẩm bẩm, ánh mắt hắn cũng đầy vẻ khó hiểu.