Vệ Xuyên thấy vậy thì liền tỏ vẻ mặt bất ngờ.
Sau khi pháp thuật thiên cang hộ thể được thi triển một lần thì trong thời gian ngắn, hắn không thể dùng lại được nữa nên cần phải tôi luyện cang khí trước mới có thể giữ được tấm chắn thiên cang, nhưng Cơ Ngân thì hay thật, không ngờ có thể giữ thiên cang không bị gì cả.
Trên thực tế, Triệu Bân đã dùng pháp thuật này đến cảnh giới cao nhất.
Cang khí của hắn là sức mạnh của đại địa, sau khi tôi luyện thì hoàn toàn có thể dùng đủ.
Cách đánh này của hắn vẫn là đọ sức bền, có giỏi thì phá thiên cang đi, nếu không muốn mệt chết.
“Diệt cho ta!”, Ngao Diệt hét lớn.
Triệu Bân không thua, giữ vững thiên cang hộ thể, ánh sáng bị dập tắt cả một vùng lớn.
Ngao Diệt thấy vậy thì lại dùng cấm pháp, gia tăng thêm uy lực.
Ngặt nỗi, hắn ta vẫn không thể phá được thiên cang hộ thể.
Nói thật, hắn ta đã sắp không chịu nổi nữa rồi, mặc dù phép Âm Dương Chiếu Thế này có sức sát thương mạnh nhưng cũng rất mất sức. Mỗi một giây mặt trời và mặt trăng tồn tại thì sẽ lấy đi một lượng lớn chân nguyên trong cơ thể hắn ta, ba bốn nhịp thở thì không sao, nếu thời gian lâu thì sẽ rất khó chịu.
Triệu Bân ở bên dưới đã cất kiếm Long Uyên vào.
Hắn tiện tay lấy cây cung lớn màu vàng kim ra.
Không sai, là cung Bá Vương, nghe thôi đã thấy bá đạo rồi.
“Cung tốt!”
Người xem nhìn thấy cây cung thì mắt sáng rỡ lên.
Các trưởng lão bên ngoài nhìn thấy thì cũng bất giác đứng dậy, đúng thật là một cây cung tốt, đứng từ xa mà cũng có thể nghe thấy tiếng rồng gầm thét, hơi thở của rồng quấn quanh, toát lên cảm giác rất bá đạo.
“Không ngờ còn có loại binh khí thế này”.
Bọn Ngô Khởi nhìn thấy thì ánh mắt đầy vẻ tham lam.
Bọn họ đều không ngốc, ai cũng biết đấy là hàng tốt.
“Hắn sắp bắn rồi”.
Kiếm Nam thốt lên, hắn ta nói không sai, nhưng nghe có vẻ kỳ kỳ.
Gào…
Triệu Bân kéo cong cung, có tiếng rồng gầm vang lên.
Cung là cung Bá Vương, mũi tên là tên Thiên Lôi, tiếng ù ù liên tục vang lên, những người đứng xem đều thót tim, thiên lôi kết hợp với cây cung vàng kim đó thì có uy lực rất khủng khiếp, đừng nói ai khác, đến bọn Ngô Khởi cũng phải kiêng dè, không dám cứng rắn đối đầu trực diện.
“Ù”.
Trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, tên thiên lôi bay ngược lên trời.
Con người ấy à, đứng cao quá cũng chưa chắc tốt.
Ví như Ngao Diệt, đứng trên cao thì lóa mắt nhưng cũng lại là một tấm bia sống đúng nghĩa.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!