“Đừng giả bộ ngớ ngẩn để lừa ta, tính tình ta không dễ chịu gì đâu”, Ngô Huyền Thông lườm Triệu Bân.
“Ta xin thề, nếu có câu nào nói dối, trời giáng sấm sét”, Triệu Bân nghiêm chỉnh nói.
Người trên bàn cơm phải nhìn hắn vì câu nói này, người nào đó nói mà không sợ trẹo lưỡi, còn cả gương mặt kia nữa, thậm chí không thèm đỏ lên, mở miệng là nói, không sợ bị sét đánh thật à?
Cầu xin bị sét bổ!
Đây chắc chắn sẽ là câu trả lời của Triệu Bân.
Bổ đi! Đánh chết ta đi!
Hắn nhìn Ngô Huyền Thông, ông ta đến cơm cũng không ăn, chỉ vuốt bộ râu một cách đầy ẩn ý, đã thề độc rồi thì có lẽ tên này cũng không nói dối đâu, có lẽ, Huyền Giáp ở chỗ sư thúc Linh Lung. Nếu vậy thì khó ăn rồi.
“Sư bá, uống canh đi!”, Triệu Bân cầm lấy thìa.
“Không uống nữa, ta no rồi!”, Ngô Huyền Thông xua tay, đứng dậy rời đi.
Nhân lúc trời vẫn còn sớm, ông ta phải đến phủ Linh Lung một chuyến, để xem có thể lấy được Huyền Giáp về hay không.
Khi ông ta rời đi, tất cả mọi người đều giơ ngón tay cái cho Triệu Bân, tên này không hề nói thật.
“Ta thắng rồi!”, Triệu Bân không đồng ý.
Thứ đó đã ở trong hầu bao của hắn thì dù mẹ ruột có tới, cũng không thể làm gì hắn.
“Cút!”
Ban đêm, một tiếng chửi rủa vang lên từ phủ Linh Lung.
Tiếng chửi vừa dứt, đã thấy Ngô Huyền Thông bò ra ngoài. Ở Thiên Tông, ông ta cao quý cao thượng bao nhiêu, giờ đến phủ Linh Lung lại chỉ là một sư điệt bé nhỏ, bị sư thúc Linh Lung mắng chửi.
“Không cho thì thôi! Sao còn đánh người hả!”
Ngô Huyền Thông một tay che mặt, một tay ôm lấy cái eo già nua, bước đi khập khiễng.
Mọi người ai cũng nói tính tình của Sư thúc Linh Lung không tốt, bây giờ nhìn lại, đâu chỉ tính tình không tốt, thậm chí còn có khuynh hướng bạo lực, ông ta còn chưa nói xong, đã bị người kia đuổi ra ngoài, bao nhiêu năm không bị ăn đòn, bây giờ đến Linh Lung, lại bị đánh không chừa cái nào.
Trên thực tế, Linh Lung đang tiếc rèn sắt không thành thép thôi.
Người gì mà sống đến 50 tuổi rồi, mà não vẫn giống như bị úng nước thế?
Lời từ miệng Cơ Ngân nói ra mà cũng tin được sao?
Hắt… xì!
Khi Triệu Bân trở về phòng, suýt nữa đã hắt hơi.
Nửa đêm rồi, cũng không biết ai đang hỏi thăm hắn nữa.
Hơn nữa, hình như không chỉ hỏi thăm một lần.
Triệu Bân đóng cửa phòng, lấy Huyền Giáp ra, vuốt ve nó như đang sờ vợ của mình, “lần mò” từ trong ra ngoài, đây là bảo bối, mặt dày đến đâu cũng phải nghiên cứu thật kỹ, để sau này hắn còn có chỗ giả ngầu.
“Hắn có thể nhận ra”.
Đây là điều Nguyệt Thần nói, hắn cực kỳ chắc chắn về điều này.
Đến linh chú đại địa Triệu Bân còn có thể hiểu rõ toàn bộ, huống chi là một bộ áo giáp, bây giờ hắn không nhìn thấu, không có nghĩa sau này hắn không thể hiểu được. Dựa vào thiên phú và sự hiểu biết của hắn, việc hiểu rõ bộ giáp này chỉ là vấn đề thời gian.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!