Khôi hài nhất chính là giọng nói của hắn nghe còn có vẻ rất tức giận.
Long Phi hít sâu một hơi rồi mới đặt Triệu Bân xuống, cô ta bất giác còn lùi lại một bước, về sau tốt hơn hết nên giữ khoảng cách với cái tên này, nếu như hắn bị thiên lôi đánh mà mình bị liên lụy thì không tốt.
“Cơ Ngân, mau đến diễn võ đài nghênh chiến”.
Trong lúc cả hai đang nói chuyện thì bất ngờ nghe thấy tiếng quát lớn.
Nghe giọng thì chắc là người hầu của Ngô Khởi, tiếng quát của hắn lớn đến nổi cả nửa nội môn đều nghe thấy, hiển nhiên là Ngô Khởi đã không đợi được nữa, nóng lòng muốn xử lý Cơ Ngân, hiếm khi mới có cơ hội tốt như thế này.
Lời này vừa nói ra thì hơn phân nửa nội môn cũng tức giận.
Ai cũng đã quá quen với việc có người thách đấu với Cơ Ngân.
Tuy nhiên lần này thì khác, Cơ Ngân đã bị cải lão hoàn đồng cho nên chiến lực cùng nội tình của hắn đều đã bị giảm đi đáng kể, nếu như phải đối đầu với Ngô Khởi thì hắn không bị đánh tơi tả mới là lạ, trận thách đấu này đúng là không cân sức.
Nhưng đó là trong trường hợp Cơ Ngân dám đi nghênh chiến.
“Ở lại trên núi đi”.
Long Phi chậm rãi nói rồi xoay người rời đi.
Long Phi thường ngày lạnh lùng là thế nhưng vào những thời khắc mấu chốt vẫn rất tốt, tuy rằng cô ta khinh thường hành vi của Ngô Khởi nhưng dù sao đây cũng là một trận thách đấu đúng luật. Hiện giờ Cơ Ngân đã bị cải lão hoàn đồng, nếu như hắn dám đi nghênh chiến thì không bị đánh cho tàn phế mới là lạ, cô ta không còn lạ gì tính tình của Ngô Khởi.
“Ừm”, Triệu Bân cũng thản nhiên đáp.
Nhưng đợi Long Phi đi xa thì cái tên này liền quay đầu bỏ chạy.
Có người tự động chạy đến nộp bạc cho hắn, sao hắn có thể không tới lấy chứ!
“Ngươi…”
Đôi mắt đẹp của Long Phi bốc hỏa, lời nói của công chúa mà ngươi cũng dám không nghe?
Nói trắng ra thì hắn không thể nào nghe theo cô ta được, hắn đối với bạc còn thân hơn cả với cha mẹ ruột, tất nhiên là còn có một nguyên nhân khác, cái tên Ngô Khởi này lúc trước dám dẫn hoàng ảnh vệ đi bắt hắn ở thanh lâu khiến cho hắn phải chịu tiếng xấu đồn xa, đi đâu cũng bị người ta chỉ trỏ, cả đời này cũng không thể rửa sạch được!
Đôi chân nhỏ của Triệu Bân lon ton chạy thẳng một đường ra khỏi đỉnh Ngọc Linh.
Sau một đêm hắn đã dần thích nghi với bộ dạng hiện tại của mình.
Đôi chân nhỏ của hắn bây giờ đã có thể chạy nhảy nhanh nhẹn hơn.
Ở diễn võ đài đã có rất đông người tụ tập.
Ngô Khởi đang đứng trên đài, mái tóc đen dài rũ xuống như thác đổ, y phục tung bay trong gió, khí phách hiên ngang trông hết sức chói mắt, hắn ta đã chờ ngày được đánh tàn phế Cơ Ngân từ lâu.
Ngoài hắn ta thì Tử Đô, Tiết Chí và Mộ Dung cũng đã có mặt ở đó.
Màn kịch lớn như vậy tất nhiên cũng không thể thiếu đám người Vệ Xuyên, Nghiêm Khang cùng Viên Miểu.
Không nhìn thấy Ngao Diệt, nhưng có thể thấy tiểu đệ của Ngao Diệt cũng đang ở đó.
Bóng người đã đứng mênh mông bên dưới diễn võ đài.
Ở xa xa các trưởng lão cũng đã tìm được chỗ ngồi tốt, có người lấy ra bầu rượu, có người lấy ra tẩu thuốc, bọn họ đều là những cao thủ nhàn rỗi, xét thấy tất cả các trận chiến với Cơ Ngân đều đặc biệt hấp dẫn cho nên bọn họ nhất định phải xem cho bằng được.
“Cơ Ngân sẽ không đến đâu!”
“Hắn đã cải lão hoàn đồng, ngay cả bước đi cũng không xong, có thể đến đây mới là lạ”.
“Chuyện đó cũng khó nói lắm”.
Nhân vật chính còn chưa đến nhưng bầu không khí tại hiện trường thì đã nóng hừng hực.
Tiếng bàn tán xôn xao vang lên không ngớt, ai cũng đang chờ xem kịch hay.
“Ta đến rồi đây”.
Trong lúc mọi người còn đang bàn luận thì Triệu Bân đã lon ton chạy tới.
Những người có mặt đều đồng loạt rũ mắt nhìn xuống, nguyên nhân là do Triệu công tử quá thấp bé cho nên bọn họ mới phải nhìn xuống, trên đường hắn đi có không ít nữ đệ tử đều hai mắt sáng ngời, muốn tiến lên véo vào gương mặt nhỏ nhắn của hắn.
“Đi trên đường cũng sợ dẫm phải hắn”.
“Chỉ sợ hắn sẽ kêu lên: ta muốn uống sữa”.
Có rất nhiều đệ tử ho khan, biết ý tránh đường.
Triệu Bân lon ton bước từng bước, mặc dù cơ thể thấp bé nhưng khí thế khổng lồ, cho dù có bị cải lão hoàn đồng thì cũng không che giấu được khí thế trấn áp, vẫn chói mắt như mọi khi.
“Ta còn tưởng rằng ngươi không dám tới”.
Ngô Khởi âm trầm cười nói, hắn ta đã mở ra Huyết Minh Nhãn từ sớm.
Hành động của hắn ta thể hiện ý tứ rõ ràng, Thuấn Thân Tuyệt Sát của Triệu Bân sẽ không có tác dụng đối với hắn ta.
“Không dễ để được sư huynh mời tới đây, làm sao ta có thể không đến được”.
Triệu Bân bước lên đài, liếc nhìn Huyết Minh Nhãn.
Nói như thế nào đây? Hắn cũng có chút hối hận, ngày trước khi hắn bắt trói được Ngô Khởi thì đáng ra phải khoét Huyết Minh Nhãn của hắn ra, còn có mắt của Nghiêm Khang nữa, đáng ra hắn nên khoét hết ra để thu lấy căn nguyên bổ sung cho Thiên Nhãn.
“Lá gan của ngươi cũng lớn lắm”.
Khóe miệng Ngô Khởi giật giật, ném ra một xấp ngân phiếu.
Mọi người có mặt đều hiểu rằng ai muốn thách đấu với Cơ Ngân thì cũng phải đặt cược bạc trước, mà thiếu chủ Ngô gia cũng rất quyết đoán, nhìn xấp ngân phiếu chắc chắn phải hơn năm trăm vạn, Ngô gia thực sự quá giàu có!
“Sư huynh đúng là hào phóng”, Triệu Bân lắc lắc cổ tay nói.
“Hôm nay nếu như đã đến rồi thì ngươi cũng đừng mong nguyên vẹn rời đi”.
Ngô Khởi quát lớn một tiếng, trong nháy mắt khai công, chân hắn ta đạp trên diễn võ đài phóng tới phía trước như cuồng phong, lúc chỉ còn cách Cơ Ngân vài thước thì hắn ta liền đánh ra một chưởng có uy lực kinh người.
Ầm!
Triệu Bân nắm chặt hai tay, ngược chiều đấm tới.
Đừng nhìn nắm tay nhỏ mà coi thường, một quyền mà hắn vừa đánh ra hết sức bá liệt.
Ầm!
Quyền chưởng va chạm khiến cho năng lượng bùng nổ khắp nơi.
Từ vị trí quyền chưởng va chạm có thêm tầng tầng hào quang lan rộng, trong số các đệ tử dưới đài thì những người có căn cơ yếu đều bị chấn văng ra ngoài, bọn họ chỉ đến đây để xem kịch nhưng không ngờ nằm không cũng trúng đòn.
Nhìn vào cục diện trận chiến.
Xương bàn tay của Ngô Khởi đã bị nứt toát, máu tươi bắn tung tóe trên đài.
Triệu Bân thì vẫn đứng vững không nhúc nhích.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!