Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vô Thượng Luân Hồi Chi Môn - Triệu Bân (FULL)

 
             Xét thấy Long Phi vẫn còn ở đây, hắn ta phải giữ hình tượng, không thể nổi cáu được, nếu đang ở nơi khác thì chắc hắn ta đã bắt đầu khai chiến rồi, bảo bối của hắn ta không chỉ có Ô Kim Tiên Võng, còn có thứ khác mạnh hơn nhiều.  

             “Nóng giận hại thân”.  

             Triệu Bân tiếp tục ăn cơm, còn thích nói nữa… Ta còn phun nữa.  

             Nếu đây là một trận quyết đấu thì Ân Minh đã thất bại thảm hại, bị phun cơm vào mặt rồi còn bị lau mặt bằng tất thối, hắn ta thì cần hình tượng, nhưng Cơ Ngân thì có vẻ hoàn toàn chẳng cần thể diện làm gì.  

             Sau khi ăn xong, Long Phi nhanh chóng quay về phòng ngủ, khiến Ân Minh đang định tâm sự tình cảm với cô ta trở nên xấu hổ, Triệu Bân cũng đóng cửa phòng, lẽ ra là một buổi đoàn tụ sum vầy, lại để Ân Minh một mình hóa đá ở đó.  

             “Cơ Ngân”.  

             Hai mắt Ân Minh chợt lóe lên tia sáng lạnh lẽo, có sát khí lộ ra.  

             Có một số việc dù bên trên không nói thì hắn ta cũng có thể đoán ra được đôi phần, để Cơ Ngân ở đỉnh Ngọc Linh hiển nhiên là muốn tác hợp Long Phi với Cơ Ngân, nói trắng ra là để hai người hợp thành khế ước.  

             Thế thì làm sao hắn ta có thể nhịn được cơ chứ.  

             Hắn ta là ai, là cháu trai của Đại Tế Ti, là người thừa kế tương lai của Ân gia, thân phận cao quý đến mức nào, có thể nói là cùng công chúa Đại Hạ như trời đất tạo nên một đôi, Cơ Ngân… Là cái thá gì cơ chứ.  

             “Đụng đến ta, chắc chắn sẽ khiến ngươi sống không bằng chết”.  

             Ân Minh hừ lạnh, xoay người xuống đỉnh Ngọc Linh.  

             Hắn ta là một kẻ âm hiểm giả dối, Triệu Bân đã biết điều đó ngay từ ánh mắt đầu tiên, hắn biết xem tướng, trong máu hắn ta là sự tà ác, tình báo của Ma gia cũng có đầy chuyện ác của Ân Minh.  

             Đáng tiếc, Ân Minh có một đội hộ vệ khổng lồ, hơn nữa cũng không hay ra ngoài nên rất khó bắt được hắn ta, Phượng Vũ nằm mơ cũng muốn bắt rồi róc xương lóc thịt hắn ta, chỉ từng đó thôi là đủ để cô ta phải chống lại cả Đại Tế Ti rồi.  

             Tối nay Triệu Bân không đến lôi trì mà lén lút ra khỏi Thiên Tông.  

             Đêm nay xem thiên tượng, tối nay sẽ có mưa sấm sét.  

             Đúng như những gì hắn đoán, tiếng sấm nhanh chóng vang lên.  

             Để tranh bị người khác phát hiện, hắn tìm một khu rừng sâu trên núi, lên đến đỉnh núi, hắn cố gắng dẫn sấm sét về, thứ sấm sét có thể hủy diệt tất cả trong mắt người đời với hắn mà nói chỉ là chất dinh dưỡng để gia tăng tu vi của mình mà thôi.  

             “Phá, phá cho ta”.  

             Tắm trong những tia sét ấy, hắn khẽ gầm lên.  

             Mấy ngày nay gặp phải rất nhiều khó khăn, cơ duyên cũng rất nhiều, nuốt Cố Nguyên đan, nuốt lôi trì Linh Lung, lại hấp thu được một lượng tinh hoa lớn trong thiên trì, còn có tiên lực của hoàng phi, linh mạch đại địa của Đế Đô, từng đó cơ duyên tạo hóa, tích góp từng chút từng chút một, đã đẩy tu vi của hắn lên đến mức cao nhất của tầng thứ sáu.  

             Hắn sắp thăng cấp, chỉ còn thiếu một cơ hội.  

             Đợt sấm sét này đến vừa đúng lúc.  

             Phá!  

             Theo tiếng quát khẽ của hắn chính là thăng cấp lên tầng thứ bảy.  

             Khoảnh khắc đó, một luồng sáng bay thẳng lên trời, hóa thành dị tượng.  

             Cũng trong khoảnh khắc đó, dường như hắn đã trông thấy một gương mặt quỷ, mặt mũi lạnh lẽo nhưng lại méo mó không thể tả nổi, khóc cũng không phải khóc, cười cũng không phải cười, cả đôi mắt kia nữa, lóe lên ma quang có thể làm mụ mị tinh thần con người ta.  

             Hắn bỗng chốc trở nên ngơ ngác.  

             Ngước lên lại một lần nữa thì gương mặt quỷ đó đã biến mất.  

             Một hồi tạo hóa, cũng là một đợt gian nan.  

             Không đợi hắn kịp củng cố tu vi thì hắn lại phun một ngụm máu, trong cơ thể như có một nguồn sức mạnh trôi đi mất.  

             Là thọ nguyên.  

             Chỉ trong vài giây, hắn đã đánh mất mười năm tuổi thọ.  

             Nguyệt Thần thấy thế bèn thở dài, nguyền rủa chính là thứ bá đạo như thế, dù cô ta đối kháng cùng với Chúc Phúc thì cũng không thể ngăn cản được những tai họa rơi xuống đầu, mười năm tuổi thọ có là gì! Nó còn có thể tổn thương cả căn cơ của Triệu Bân.  

             “Sao lại đánh mất tuổi thọ như thế được nhỉ”.  

             Triệu Bân ho ra máu, suýt chút nữa rơi từ trên đỉnh núi xuống.  

             Chờ đến khi hắn đứng vững thì sắc mặt trở nên trắng bệch, rõ ràng là thăng cấp, rõ ràng có tinh hoa được mầm tạo hóa cung cấp, rõ ràng còn có lực đại địa cuồn cuộn không ngừng truyền về, thế mà vẫn sa sút tinh thần và khí huyết, cứ thấy trong cơ thể có một cái hố to, dù hấp thu bao nhiêu tinh nguyên, bao nhiêu sức mạnh thì đều hóa thành mây khói.  

             Thật ra, khí huyết của hắn đã bị nguyền rủa hóa giải hết.  

             Chuyện này, Nguyệt Thần thấy rất rõ ràng, nói nguyền rủa là một cái hố to cũng không hề sai chút nào, tinh hoa này, thọ nguyên bản mệnh này, lực đại địa này, nó đều có thể diệt hóa hết.  

             “Rốt cuộc là tại sao vậy”.  

             Triệu Bân khẽ thì thào, khóe miệng cứ liên tục trào máu, khi thăng cấp lên tầng thứ sáu hắn đã đánh mất năm, sáu năm tuổi thọ rồi, bây giờ thăng cấp lên tầng thứ bảy thì lại mất hẳn mười năm, ngày xưa không hề có vấn đề này! Thật sự là do làm quá nhiều chuyện xấu nên gặp báo ứng ư? Thậm chí mỗi lần thăng cắp là một lần mất đi tuổi thọ, hơn nữa lần sau lại mất nhiều hơn lần trước?  

             “Ta bệnh rồi”.  

             Lại là ba chữ đó, Triệu Bân đã lẩm bẩm nó không biết bao nhiêu lần.  

             Tất cả mọi người đều biết hắn bị bệnh, hơn nữa bệnh không hề nhẹ chút nào.  

             Vấn đề là không một người nào có thể nhận ra đó là bệnh gì.  

             Những lúc thế này, hắn thật sự rất nhớ Nguyệt Thần.  

             “Nhớ ta cũng vô dụng thôi”.  

             Nguyệt Thần bất đắc dĩ lắc đầu, cô ta thấy rất rõ suy nghĩ của Triệu Bân, tiếc là cô ta cũng không rảnh để quan tâm tới hắn, dù có thể quay lại, cô ta cũng không làm gì được lời nguyền rủa, tất cả đều phải dựa vào bản thân Triệu Bân, cô ta cùng Chúc Phúc của thần cũng chỉ có thễ hợp tác hỗ trợ, muốn diệt được nguyền rủa triệt để thì phải thoát ra khỏi những tai vạ, thế thì mới đủ sức niết bàn trọng sinh.  

             Đêm đã về khuya, Triệu Bân mới quay về Thiên Tông.  

             Đỉnh Ngọc Linh hết sức yên tĩnh.  

             Hắn đi đến trước phòng Long Phi, đẩy cửa sổ, nhìn vào trong xem thử.  

             Xem xong lại bị chói mắt.  

             Công chúa cũng khá là thú vị, dán bùa ẩn nấp trong phòng.  

             Ừm… Chính xác là để đề phòng người nào đó ấy.  

             Trên thực tế, Triệu Bân cũng không có suy nghĩ tà ác gì trong đầu, hắn chỉ muốn xem thử Long Phi có gì bất ổn hay không thôi.  

             Trước khi đi hoàng phi đã dặn hắn chăm sóc công chúa.  

             Nếu để xảy ra chuyện gì, hoàng phi sẽ tìm hắn tán gẫu.  

             Còn việc phải tán gẫu trên giường, hay là lên cây tán gẫu thì phải xem tâm trạng của hoàng phi rồi.  

             Xem xong hắn mới xoa hai mắt bị chói đi, chói nổ cả đom đóm mắt.  

             Trong phòng, Long Phi từng mở mắt ra trong một khoảnh khắc, không nhịn được che miệng cười trộm.  

             Cười một lát thì cô ta không còn cười nữa.  

             Cũng chẳng trách cô ta như thế, bởi vì Triệu công tử đã vòng ngược trở về.  

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận