Triệu Bân vùi đầu dụi mắt, lại bị lay đến nổ đom đóm mắt.
Trong lúc ấy thì lại có một người khác từ trên trời rơi xuống.
Người trung niên có đôi mắt màu tím, khí thế tương đối khủng bố, lúc ông ta chạm đất thì cả ngọn núi rung lên, liếc nhìn tình trạng của người này có chút dọa người, khuôn mặt mang sắc khí đáng sợ, vả lại bất luận nhìn đi đâu cũng là vẻ mặt vô cảm, ai không biết lại tưởng ông ta là một con rối xác chết nữa. Cảm giác lạnh lẽo làm người khác rùng mình.
“Qủy Minh”.
Triệu Bân nghĩ thầm, mặc dù chưa từng gặp qua người này nhưng hắn vẫn biết biệt danh của ông ta.
Qủy Minh là người Đại Hạ, ông ta cũng là một võ giả cảnh giới Thiên Võ hàng thật giá thật, lai lịch của ông ta không tầm thường, nghe đồn, ông ta đến từ giới quý tộc, đôi mắt tím ấy có ánh sáng của Huyền Dị Chi Quang, có liên quan đến Ma Tộc, còn về năng lực thì không ai biết được, chỉ biết không thể nhìn nhiều, nếu không sẽ bị làm cho tâm thần xáo trộn.
“Lâu ngày không gặp, ngươi vẫn cứ uy phong như vậy”.
Hồng Uyên vuốt râu cười, coi như một lời chào hỏi.
“Không bằng ngươi được”.
Qủy Minh thờ ơ nói, giọng điệu khó chịu.
Theo như Triệu Bân thấy, hai lão già này có lẽ có ân oán với nhau.
Sau Qủy Minh là một thanh niên tóc đỏ từ trên trời rơi xuống, cũng là khí thế kinh người, đừng nói là Triệu Bân, ngay cả những trưởng lão như Dương Huyền Tông cũng cảm thấy áp lực, luôn cảm thấy có một ngọn núi khổng lồ đè lên vai mình.
“Lão tổ U Tuyền”.
Triệu Bân lẩm bẩm, cũng chưa từng gặp qua, nhưng hắn đã nghe danh.
Nhìn mái tóc đỏ của lão tổ, rõ ràng là huyết mạch đặc biệt, là huyết mạch gì thì hắn không biết, có lẽ ông ta đã dùng thần dược trường sinh bất lão, đừng nhìn bề ngoài là một thanh niên, thực tế đó là một lão giả, nghe đồn, tuổi của ông ta còn lớn hơn Hồng Uyên nhiều, luận về bối phận thì còn là sư huynh của Hồng Uyên.
Về sức chiến đấu thì… Ông ta vẫn còn kém Hồng Uyên một chút.
Cái này vừa nhìn đã biết.
“Đã lâu không gặp”, Hồng Uyên cười nói.
“Ừm”.
Lão tổ U Tuyền trả lời, không mặn không nhạt nói.
Chà chà, dường như hai người họ cũng có chút ân oán.
Triệu Bân lại liếc ngang.
Lại có thêm người từ trên trời rơi xuống.
Triệu Bân từ xa đã nhìn thấy một con vật to lớn.
Đó là một con rùa.
Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, không phải hắn chưa từng nhìn thấy rùa, nhưng một con rùa biết bay thì đúng là lần đầu nhìn thấy, trên lưng của nó có một lão giả mặc mãng bào, khí huyết cường đại, đến không khí cũng đông cứng lại, lại một cảnh giới Thiên Võ nữa, người này gì cũng tốt, chỉ là không có lông mày.
Bởi vậy, thiên hạ gọi ông ta là: Vô Mi Đạo Nhân.
Còn đang mải nhìn thì con rùa đã từ trên trời rơi xuống, Vô Mi Đạo Nhân cũng bước xuống.
Ngoài Hồng Uyên và Hồng Tước ra, những người khác đều chắp tay hành lễ.
Để trấn áp Cửu Vĩ Hồ, 5 vị cường giả cảnh giới Thiên Võ của Đại Hạ… đều tề tựu đông đủ rồi.
Sau đó là thời gian xem khỉ.
Mà Triệu Bân chính là con khỉ đó, Vô Mi Đạo Nhân, Qủy Minh và lão tổ U Tuyền vây xung quanh hắn, nhìn từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, chỉ nghe nói Thiên Tông có một nhân tài, lại còn là một yêu nghiệt nghịch thiên, đêm nay lần đầu tiên nhìn thấy, đến Hồng Uyên còn không nhìn ra manh mối, bọn họ cũng rất hiếu kì.
Thành thật mà nói, Triệu Bân cũng có chút sợ hãi.
Năm cảnh giới Thiên Võ đấy. Năm người mạnh nhất của Long Triều Đại Hạ, họ cứ nhìn chằm chằm vào hắn, không sợ vãi tè mới lạ, cứ luôn cảm thấy thân thể vừa lùn với trong suốt, không giấu được bí mật gì.
Đám người Dương Huyền Tông cũng rất phối hợp mà giữ im lặng, hi vọng ai đó có thể nhìn ra gì đó.
Tất nhiêu, sau một hồi lâu, cũng không thấy ai nói gì.
Hồng Uyên trong lòng cũng đã có chuẩn bị tâm lí rồi, ông ta nhìn không thấu.
Còn về Hồng Tước, cũng là im lặng, đôi mắt đẹp của bà ta không hề có thay đổi cảm xúc gì cả.
Nhìn về phí Qủy Minh, Vô Mi Đạo Nhân và lão tổ U Tuyền, hai mắt hơi híp, lông mày nhíu lại, nhìn một phen từ trong ra ngoài nhưng lại vẫn không phát hiện ra bí mật gì, nếu như phải nói rằng có bí mật, chỉ là khí huyết của thằng nhóc này khá mạnh mẽ, sức sống cũng dồi dào vô tận.
“Qủy dị”.
Lời nói của Vô Mi Đạo Nhân đã phá vỡ sự im lặng của hiện trường.
Qủy Minh và lão tổ U Tuyền hít sâu, cũng nhẹ nhàng lắc đầu.
Triệu Bân lại cúi đầu xuống.
Rõ ràng là bị bệnh nhưng lại không tìm ra, đúng là con mẹ nó điên tiết.
Rầm. Bùm! Bùm!
Có một tiếng gầm trên không trung trong Thiên Tông vào ban đêm.
Tất cả là vì uy áp của 5 vị Thiên Võ quá lớn, khí thế liền nhau khiến cho hư không bị nghiền ép đến rung động, thỉnh thoảng lại có sấm chớp vang lên, toàn bộ trưởng lão của Thiên Tông hay đệ tử đều cảm thấy phiền muộn.
“Một đêm này thật đáng nhớ”, quá nhiều trưởng lão thở dài.
Sau bao nhiêu năm, cuối cùng 5 vị cường giả Thiên Võ cũng đã tập hợp lại.
Trưởng lão đã như vậy, không nói tới đệ tử, bọn họ kinh ngạc nhìn về đỉnh Ngọc Linh, trong mắt tràn đầy sợ hãi, trấn áp Cửu Vĩ Hồ hoàn toàn xứng với trận địa lớn như thế này, năm cường giả Thiên Võ có mặt, việc này đã ổn hơn, đối với người đời mà nói, năm vị lão tổ này chính là trời, chỉ cần có bọn họ ở đây, nước Đại Hạ vĩnh viễn đứng sừng sững.
“Kì dị”.
Trên đỉnh Ngọc Linh, mấy lão giả vẫn đang xem khỉ.
Bọn họ cứ lầm bầm không dứt, một câu kì dị hai câu kì quái, chính là không nhìn ra, tên nhóc này, toàn thân được che đậy bằng một lớp màn bí mật, bọn họ không mở ra được, thật khó chịu.
“Ngươi, rốt cuộc đang che giấu bao nhiêu bí mật đây”.
Lão tổ U Tuyền nhàn nhạt nói, một tay đặt lên Thiên Linh Cái của Triệu Bân.
Giữa lòng bàn tay và ngón tay của ông ta có Huyền Dị Chi Quang đang chuyển động, kèm theo đó là một phong ấn kì lạ, đúng vậy, ông ta đang dùng thuật soát hồn, nếu đã không nhìn ra, vậy thì đi soát kí ức của Cơ Ngân, cái này không lừa được người, thật thật giả giả, hư hư ảo ảo, soát hồn là biết ngay.
Không chỉ ông ta, ngay cả Qủy Minh và Vô Mi Đạo Nhân cũng có dự định này.
Chủ yếu là tò mò, tò mò về bí mật của Cơ Ngân.
“Cưỡng chế soát hồn sẽ làm hỏng nền tảng của hắn”, Hồng Uyên đưa tay chặn lão tổ U Tuyền lại.
“Ngươi ngăn cản như vậy, chẳng lẽ hắn… có bí mật gì không thể nói ra sao?”, lão tổ U Tuyền cười lạnh, giọng điệu có chút lạnh lùng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!