Đi xa rất xa rồi vẫn không quên ngoái đầu nhìn lại Triệu Bân.
Đồ đệ cô ta hôm nay hỏi những câu hết sức khó hiểu.
Ánh mắt của đồ đệ cô ta hôm nay cũng khiến Vân Yên cảm thấy xa lạ.
Triệu Bân cũng đi, đến thăm Long Phi, rồi lặng lẽ rời khỏi đỉnh Ngọc Linh.
“Ấy? Cơ Ngân”.
Xuống đỉnh Ngọc Linh, có đệ tử đi ngang qua thấy Triệu Bân thì chợt ngạc nhiên, vẻ mặt mỗi người mỗi khác, có người tiếc nuối, cũng có kẻ khinh thường, tiếc là vì Cơ Ngân quá yêu nghiệt, là một mầm non tốt mà lại không thể có được thành tựu vì tổn hại căn cơ, còn kẻ khinh thường tất nhiên là những người ghen tị, không muốn thấy người ta sống yên, Cơ Ngân không thể thành túc chủ cửu vĩ, trong lòng họ lại bất giác vui sướng khi người gặp họa.
Triệu Bân chỉ nghe tai này lọt qua tai kia rồi thôi.
Vẫn là câu đó, hắn nghĩ rất thoáng.
Cửu vĩ hồ vốn không phải là của hắn, có cưỡng cầu cũng thế mà thôi.
Nhưng nghĩ thoáng là nghĩ thoáng, ngơ ngác bị người ta đâm cho một đao, thù này phải báo.
Đụng đến hắn, thì đừng hòng sống yên.
Dọc đường trở lại đỉnh Thanh Vũ, hắn nhìn trái ngó phải không chỉ một lần, nay Thiên Tông Đại Hạ xuất hiện khá nhiều gương mặt xa lạ, có trưởng lão và cũng có đệ tử, trưởng lão có tu vi không thấp, các đệ tử cũng rất nổi tiếng.
“Vừa mới nhận thêm người mới à?”, Triệu Bân nói thầm trong lòng.
“Đều do cấp trên gửi tới”, không biết Tô Vũ từ đâu xông ra, bên cạnh còn có cả Kiếm Nam và Lăng Phi, có lẽ họ đang đến Thiên các tu luyện, trùng hợp gặp được.
“Bên trên?”, Triệu Bân nhíu mày.
“Tất nhiên là Quỷ Minh, lão tổ U Huyền, Vô Mi Đạo Nhân”, Tư Không Kiếm Nam nói xong vẫn không quên quan sát Triệu Bân từ trên xuống dưới, khi còn bóp bóp cánh tay Triệu công tử, ngủ suốt một tháng, thế mà chỉ tu luyện vài ngày trong lôi trì thôi tên này đã vui tươi trở lại rồi, xem khí huyết này, hùng hổ như trâu, cả lực sinh mệnh cũng tràn đầy, chẳng giống một người hao tổn căn cơ chút nào cả.
“Người của ba cảnh giới Thiên Võ”, Triệu Bân thì thầm.
“Đâu chỉ Thiên Tông, cả triều đình và biên quan cũng có rất nhiều người được họ đưa vào”.
“Họ muốn đoạt quyền ư?”, Triệu Bân lại nhíu mày.
“Chuyện rành rành ra đó mà”, Tô Vũ hít một hơi thật sâu: “Lão tổ Hồng Uyên bị thương nặng, lực chiến giảm sút, lão tổ Hồng Tước không thể gánh vác nổi, hoàng tộc đã suy yếu từ bên trong, nếu tam đại Thiên Võ đứng ra gây khó dễ, ai có thể chống lại được, tất cả những gì đang diễn ra chỉ là màn dạo đầu”.
Triệu Bân không nói gì, hắn cũng đã ngửi thấy mùi thuốc súng.
Trong lúc nói chuyện thì bọn họ đã đi đến đỉnh Thanh Vũ.
Trên núi, khói bếp lượn lờ, bọn Xích Yên đang bận rộn trong bếp.
Thấy Triệu Bân, ai cũng cười khẽ.
Để mừng Triệu Bân xuất quan, nhóm bạn thân còn mang rượu ngon tới.
Bầu không khí hết sức hài hòa.
“Cơ Ngân có ở đây không”.
Được ba tuần rượu thì chợt thấy một người lên núi.
Đó là một thanh niên mặc tử bào, dáng vẻ đạo mạo đoan chính, chỉ là gương mặt ấy cứ âm u thế nào ấy, cũng là một kẻ âm hiểm giả dối, cùng với độ cong bên khóe môi khiến con người ta không thể thích nổi.
Người đó Triệu Bân đã từng gặp, nhưng không thể nhớ nổi tên.
“Ngày mai trên diễn võ đài, chờ ngươi đến chiến”.
Thanh niên tử vào cười âm u, tiện tay ném chiến thư.
Tất nhiên không phải là hắn ta khiêu chiến.
Triệu Bân nhìn lại mới biết là thư khiêu chiến của Tinh Hồn.
Hạng ba nội môn, sắp bước lên Thiên Võ, cũng là một tên không chịu yên phận, ngày xưa còn ở ngoại môn từng gặp hắn ta một hồi, trời sinh thần lực, là một kẻ tàn nhẫn hàng thật giá thật.
“Sợ thua thì có thể không đến”.
Thanh niên tử bào nhếch môi mỉm cười, phất tay áo bỏ đi.
Mọi người nghe xong bèn bĩu môi, Ngao Diệt bị đánh thế rồi vẫn có người muốn tìm kích thích à.
“Được không vậy!”, Tô Vũ chọc chọc Triệu Bân.
Mọi người đều nhìn về phía hắn, căn cơ của Cơ Ngân bị tổn hại, hắn còn có bệnh, không thể dồn hết lực chiến, đánh với Tinh Hồn, e là thắng bại khó đoán, có khi bất cẩn lại bị đánh cho tàn phế cũng nên.
“Không vấn đề”, Triệu Bân tiện tay cất thư đi.
“Đừng dây dưa với hắn ta làm gì, một chiêu thuấn thân tuyệt sát là xong mà”, Lăng Phi vỗ vỗ Triệu Bân.
“Thuấn thân với hắn là vô dụng”, người lên tiếng là tiểu Vô Niệm.
“Hắn ta có thể đuổi kịp tốc độ thuấn thân chắc?”, Lâm Tà nói.
“Thứ không thể so sánh được chính là tài năng thiên bẩm từ huyết mạch của hắn”.
“Tài năng thiên bẩm gì”.
“Trong bán kính trăm trượng, bí thuật không có hiệu quả”, Vô Niệm lau miệng.
“Bí thuật… Không có hiệu quả?”, mọi người có mặt ở đó giật mình hoảng hốt.
“Trong điển tịch nhà ta có ghi lại”, Vô Niệm lại nói: “Đó là một loại huyết mạch thất truyền, cực kỳ quỷ dị, truyền thừa có rất nhiều tài năng thiên bẩm, trong đó có một cái, chính là Bát Cực Cấm Phong trong truyền thuyết, tài năng thiên bẩm đó được quyết định bằng tu vi, với cảnh giới Huyền Dương tầng cao nhất của Tinh Hồn thì có thể khởi động Bát Cực Cấm Phong trong bán kính cả trăm trượng. Trong phạm vi đó, tấn công không có hiệu quả, tất nhiên trong đó cũng bao gồm cả bí thuật thiên nhãn, nhưng đòn tấn công của Tinh Hồn, dù là tấn công phép hay vật lý gì thì cũng có hiệu quả”.
“Có cả thứ huyết mạch đó ư?”, mọi người hết sức ngạc nhiên.
“Thế nên mới nói hắn ta chính là người tốt nhất cho những người chuyên hỗ trợ”.
“Nói thế tức là muốn đánh bại hắn thì phải dùng đến tấn công vật lý ư?”
“Nói thế cũng không sai”.
“Rốt cuộc lão tổ Hồng Tước đã nhặt được thứ yêu nghiệt gì thế không biết”, mọi người đều thổn thức, ai cũng biết được lai lịch của Tinh Hồn, đó là kẻ Hồng Tước nhặt được trong một di tích, vì huyết mạch nên tên đó mãi vẫn không thể lớn nổi.
Nói xong, tất cả mọi người đều nhìn về phía Triệu Bân.
Triệu Bân chắp tay, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Thế giới rộng lớn, đúng là có nhiều điều bất ngờ.
Nhưng hắn cũng không phải kẻ chỉ có hư danh.
Đánh! Có người đưa tiền, tất nhiên là hắn vui vẻ lấy, chủ yếu là hắn cũng muốn xem thử Bát Cực Cấm Phong có kỳ diệu như những gì người ta đồn đãi hay không, nếu có thể học trộm thì tất nhiên là không gì bằng.
Sau khi ăn xong, mọi người đều chia nhau ai về nhà nấy.
Sau khi ăn xong, lại có người bị đè ra đánh.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!