Triệu Bân thầm kinh ngạc, tia sét của hắn ta không phải là tia sét thật sự, nó có chứa đồng lực.
Cũng đúng, nhìn vào mắt Tinh Hồn, có thể thấy đó không phải là đồng tử bình thường, chắc chắn cũng được truyền thừa loại bí pháp nào đó, trúng hai tia sét, cảm giác không hề tốt một chút nào, lôi tức len lỏi vào trong khí lực, tác loạn khắp nơi.
Soạt!
Không chờ hắn kịp thở ra một hơi thì Tinh Hồn đã lao tới.
Triệu Bân rút kiếm đánh lên, tuy là không dùng đến chân nguyên nhưng vẫn cực kỳ mãnh liệt.
Ầm! Ầm!
Tiếng gầm rú liên tục vang lên, ánh lửa lóe lên hết lần này đến lần khác.
Ánh mắt mọi người cứ đưa lên rồi lại cúi xuống, tốc độ của hai người quá nhanh, có lúc còn không thể bắt kịp, chỉ thấy hai người đánh rất dữ dội, mỗi lần va chạm đều có tiếng nổ vang, còn có vầng sáng lan ra.
Khỏi phải nói, hiệu quả hình ảnh cực kỳ bắt mắt.
Triệu Bân cải lão hoàn đồng, trông như một hai tuổi, tròn vo béo núc ních.
Tinh Hồn cũng là trạng thái con nít, chừng năm sáu tuổi, nhỏ bé nhanh nhẹn.
Hai người bọn họ đánh nhau, ai cũng nghĩ là trẻ con đang tranh cãi.
“Đứa nhóc này cũng không hề đơn giản”.
Man Đằng ngồi khoanh chân dưới đất, dù ngồi nhưng vẫn cao hơn Tô Vũ cái đầu.
Lời hắn ta nói đều là sự thật, dáng vẻ không phải là vấn đề, như Triệu Bân, cũng như Tinh Hồn, tên nào cũng hung hãn, đúng là người không thể nhìn bề ngoài, hai tên này đánh lên, có thể thấy là ai tới cũng đánh, mọi người đều dâng trào cảm xúc, những người từng bị hai người họ đánh vẫn còn đứng đó chửi má nó kia kìa?
“Đánh thế này, sớm muộn gì cũng tàn phế”.
Kiếm Nam chắp tay, chủ yếu là nhìn mà thấy ấm ức trong lòng.
Từ khi bắt đầu đến nay, Triệu Bân không thể dùng đến bí pháp, chỉ dùng cơ thể đỡ, không đánh ra được đòn nào đủ mạnh, dù trúng mục tiêu nhưng cũng khó phá được chân nguyên hộ thể của Tinh Hồn. Hắn ta thì ngược lại, đòn nào cũng hết sức bá đạo.
Đã bảo mà! Hạng ba nội môn là một nhân tài.
“Đánh, cứ đánh chết hết đi”, Ngô Khởi xem rất hào hứng.
Cả hai mắt Ngao Diệt, Tử Đô, Tiết Chí và Mộ Dung cũng lóe lên tia sang hung ác.
Ầm! Rầm!
Trên đài nổ vang, tiếng nổ ngày càng mạnh mẽ.
Cũng không khó để nhận ra Triệu Bân đang ở thế hạ phong.
Đã thế rồi mà vẫn chiếm được thế thượng phong thì đúng là đáng sợ.
So với hắn, Tinh Hồn càng đánh càng hung hăng, sức mạnh cứ quanh quẩn, mắt thường có thể trông thấy rất rõ, khí huyết tinh khiết, sức mạnh mênh mông, lực huyết mạch cực kỳ đáng sợ.
“Rốt cuộc là loại huyết mạch gì”, Lăng Phi chọc chọc Vô Niệm.
“Thể Thiên Diệt”, Vô Niệm nói: “Trong bí tịch nhà ta ghi lại như thế”.
“Nói thế thì, vẫn còn thể Địa Diệt nữa ư?”, Lâm Tà hỏi.
“Có”, Vô Niệm cho câu trả lời chắc chắn.
“Ngại quá”, Lăng Phi cúi đầu xuống.
Xích Yên và Mục Thanh Hàn bên cạnh cũng cười gượng.
Thế gian đa dạng huyết mạch, cũng chia thành những cấp bậc khác nhau, dù bọn họ đều có huyết mạch đặc biệt nhưng so với Tinh Hồn thì vẫn còn thua xa, lực huyết mạch có áp chế, từng đó thôi là đủ để tạo áp lực với họ rồi.
Ừm… Không so sánh sẽ không có đau thương.
“Bát Cực Cấm Phong đúng là danh bất hư truyền”.
Trong khi họ nói chuyện thì một bóng hình xinh đẹp tiến vào khi vực diễn võ đài.
Đó chính là Sở Vô Sương, cô ta có nhãn giới khá tốt nên có thể trông thấy Bát Cực Cấm Phong, tài năng thiên bẩm từ huyết mạch đúng là quỷ dị thật, nếu cô ta lên đài, có lẽ cũng không khá hơn là bao, có năm loại thuộc tính thì sao chứ, vẫn không thể đánh được một đòn nào, những bí pháp cần đến chân nguyên đều không có hiệu quả.
Ầm! Rầm!
Đài chiến đấu đang hừng hực lửa nóng, tiếng ầm ầm cứ vang mãi không thôi.
Dưới dài, hai mắt của mọi người sáng rỡ, hạng nhất tân tông với hạng ba nội môn, người không cao, lực chiến lại không thấp, đều là những nhân tài chói mắt, mỗi trận chiến của bọn họ đều cực kì phấn khích.
“Chìm trong Bát Cấm mà vẫn không thể đánh ngã ư?”
“Ngươi tưởng lực tái sinh là hàng trưng bày chắc?”
Tiếng bàn tán xôn xao không hề ít, nhiều người dựng ngón tay cái lên với Triệu Bân, tên đó chịu đòn ghê thật, đúng là một tấm khiên thịt người, người như thế mà để đằng trước làm lá chắn thì chắc sẽ đứng sừng sững không bao giờ ngã, không thể dùng chân nguyên đã mạnh như thế rồi, nếu không có Bát Cực Cấm Phong thì chắc hắn lật trời rồi quá?
Phụt!
Trong khi họ đang nói chuyện thì Triệu Bân lại đẫm máu, bị Tinh Hồn chọc thủng vai, may là hắn trốn kịp, nếu chỉ chậm một nhịp thôi, có lẽ nơi bị đánh trúng sẽ là mệnh môn, nhưng Tinh Hồn cũng đã phải trả một cái giá khá đắt cho việc đó, cho Triệu Bân một vết thương, hắn ta cũng trúng một đấm từ hắn, lực đủ mạnh thì cảm giác đó vẫn không vui tí nào.
Ầm! Rầm!
Lại là một đòn đối đầu nhau, hai người đều bị đẩy lùi.
“Thứ quái thai gì thế này”.
Hai mắt Tinh Hồn sáng như đuốc, nhìn Triệu Bân như nhìn quái vật, khí huyết của tên này không phải là dạng nhiều bình thường đâu, lực sinh mệnh cũng dồi dào không kém, đúng là con gián đánh mãi không chết, cả lực tái sinh kia cũng quá đáng ghét, rõ ràng đã đánh cho vết thương đầy thời rồi nhưng lại chẳng hề hấn gì.
“Hạng ba nội môn đúng là một hán tử”.
Triệu Bân cũng rất ngạc nhiên, dù không thể dùng chân nguyên bí pháp nhưng tư chất của hắn vẫn còn đó, Tinh Hồn trúng nhiều đòn của hắn như vậy vẫn còn yêu đời vui vẻ như thế, cộng thêm Bát Cực Cấm Phong biến hóa kỳ ảo, hắn nhìn mãi vẫn không tìm thấy huyền cơ, nên không biết phải phá giải thế nào.
Có nó, hắn bị hạn chế đủ điều, đánh thế này rất ấm ức.
“Mệt thì nghỉ một lát đi”, Tô Vũ khoanh tay nói.
“Ta cũng không tin”.
Tô Vũ còn chưa dứt lời thì Tinh Hồn đã lao tới, như một bóng ma xẹt qua tấn công, đưa tay đánh ra một chưởng, khí thế lan rộng, giữa những ngón tay có phù văn chữ triện, đó chính là lực huyết mạch thêm vào, uy thế của cực kỳ hung hãn và bá đạo, còn mạnh hơn cả Hám Sơn Quyền của Vô Niệm.
Ầm!
Triệu Bân cũng rất mạnh, nhanh chóng xông lên.
Tên đó mà ngang ngược thì lục thân cũng không nhận, một chưởng của Tinh Hồn được hắn đưa thân ra đỡ.
Vì thế hắn cũng cho Tinh Hồn một đại chiêu.
Cái gọi là đại chiêu đó chính là đá đũng quần.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!