Cái gọi là cảm giác kì quái mà hắn cảm thấy chính là cảm giác thân thiết.
Hắn là người duy nhất có cảm giác này, theo lời của Nguyệt Thần thì bởi vì quả trứng Kì Lân vàng đã hấp thụ một giọt máu của Triệu Bân cho nên đã hình thành liên kết với Triệu Bân. Có thể nói sự xuất thế của Kì Lân cũng có phần Triệu Bân góp sức.
Gầm!
Từ bên trong hỏa vân lại truyền ra tiếng gầm rống.
Sau đó, mọi người liền nhìn thấy hỏa vân càng lúc càng mãnh liệt quay cuồng, khí thế của làn sóng nhiệt càng lúc càng trở nên đáng sợ, lấy đỉnh núi làm trung tâm, lan tràn ra tứ phía. Những người đứng gần đỉnh núi bất luận là cảnh giới Huyền Dương, cảnh giới Địa Tạng hay cảnh giới Chuẩn Thiên cũng đều bị chấn động đến mức không đứng vững, mà đám linh thú dưới núi cũng đều đã đồng loạt quỳ rạp trên mặt đất.
Trong mắt của bọn chúng, Kỳ Lân chính là vua.
Hành động của đám linh thú chính là đang quỳ lạy đức vua.
Chuyện này không liên quan gì đến tu vi mà liên quan đến huyết mạch áp chế.
Ầm!
Đợi đến khi mọi người đứng vững thì họ lại nhìn thấy một tia sáng phóng thẳng lên bầu trời.
Hư không run lên tạo thành một mảnh dị tượng hết sức khổng lồ. Bên trong dị tượng có núi cao san sát, có sông suối ngang dọc, có kì hoa dị thảo, mà đặc biết nhất là còn có hình ảnh hư ảo của một con Kỳ Lân đang phi nước đại, vừa chạy vừa gầm rống.
“Kỳ Lân sắp xuất thế rồi”, đại trưởng lão kích động nói.
Tất cả mọi người trong thành Thiên Thu đều ngước mắt nhìn lên trời.
Hỏa vân đã co rút đến cực điểm.
Hoặc là nói, nó đã dần dần bị hấp thụ, bị chính tiểu Kỳ Lân sắp xuất thế kia hấp thụ.
Trên đỉnh núi lúc này, hào quang rạng ngời đang tỏa ra bốn phía.
Ánh mắt của Triệu Bân sáng như đuốc, gắt gao nhìn chằm chằm lên bầu trời.
Tất cả mọi người ở đây đang được đích thân chứng kiến một khoảnh khắc lịch sử.
Kỳ Lân xuất thế.
Chỉ có điều khung cảnh này hoàn toàn không giống như những gì họ tưởng tượng.
Trong tưởng tưởng của bọn họ, thánh thú Kỳ Lân xuất thế chắc chắc sẽ hết sức bạo ngược khí phách.
Trên thực tế, nó chỉ là một con Kỳ Lân nhỏ, không hề toát ra khí thế bạo ngược khí phách.
Ngao! Ngao!
Dưới sự chú ý của tất cả mọi người, hỏa vân dần dần tan biến.
Trên đỉnh núi lúc này đã xuất hiện bóng của một vật nhỏ, đó chính là tiểu Kỳ Lân vừa xuất thế. Trông nó chỉ to hơn vò rượu một chút, nó đang kêu lên ngao ngao bằng cái giọng non nớt của mình.
“Kia… chính là Kỳ Lân sao?”, Ma Tử sững sờ hỏi.
“Nó hơi khác so với những gì ta nghĩ…”, Phượng Vũ cũng bàng hoàng nói.
“Nhìn qua có chút giống chó con!”, mấy trưởng lão cũng giật giật khóe miệng nói.
“Không tồi”, hai mắt Triệu Bân sáng ngời.
Đây chỉ là một con Kỳ Lân con mới chào đời, các người còn muốn nó lớn tới cỡ nào nữa?
Ngao! Ngao!
Trong khi mọi người đang quan sát thì tiểu Kỳ Lân đã nhảy xuống núi.
Đừng nhìn kích thước của nó nhỏ bé mà khinh thường, khí tức của nó toát ra rất bất phàm, toàn thân hừng hực lửa, huyết mạch cực kì bá đạo, còn có đôi mắt to tròn như bao trùm cả bầu trời sao rộng lớn đang lóe ra tinh quang.
Cường giả cảnh giới Chuẩn Thiên như đại trưởng lão mà khi nhìn thấy nó thì tinh thần cũng cảm thấy chấn động, bởi vì bên trong cơ thể của tiểu Kỳ Lân có tiềm tàng một nguồn năng lượng cổ xưa thần bí đáng sợ.
“Tất cả đừng nhúc nhích, để lão phu ôm trước một cái”.
Đại trưởng lão phất tay áo, là người đầu tiên đứng dậy.
Để tạo ấn tượng tốt với tiểu Kỳ Lân, lão ta còn cố ý nở nụ cười thật tươi, nhưng nụ cười của lão không được thân thiện như lão nghĩ, hơn nữa lại trông có vẻ gian tà như một đại thúc xấu xa đang muốn vồ lấy một tiểu cô nương.
Ngao hú!
Tiểu Kỳ Lân khựng lại ngay lập tức rồi rống lên với lão ta.
Không chỉ có vậy, trong mắt tiểu Kỳ Lân còn hiện lên hung quang.
Nói thật, khi nghe thấy tiếng kêu của nó thì Triệu Bân cũng cảm thấy có chút lộn xộn, nghe cứ như tiếng chó con sủa, tốt xấu gì thì nó cũng là thánh thú kỳ lân nhưng bộ dáng lại không toát ra chút vương khí nào, ngay cả tiếng kêu cũng chọc cho người ta cười.
“Tên nhóc này tính tình thật không tốt!”, đại trưởng lão ho khan nói.
Ngao hú!
“Nào, đến lượt ta”, nhị trưởng lão cũng tiến lên.
Ngao hú!
“Nhóc con, lại đây”, tam trưởng lão xoa xoa hai bàn tay gọi tiểu Kỳ Lân.
Ngao hú!
Tình hình đột nhiên trở nên lúng túng.
Có rất nhiều người tiến lên muốn ôm nó, có nam có nữ, có tiền bối cũng có hậu bối, nhưng tiểu Kỳ Lân tựa hồ như rất cảnh giác, bộ dáng của nó còn giống như rất muốn nhảy lên cắn người một cái.
Thực tế thì nó cũng đã làm như vậy.
Ma Tử vừa mới bước lên, còn chưa kịp chào hỏi thì đã bị nó bổ nhào vào người. Sau đó một tiếng răng rắc đột nhiên vang lên, bả vai của Ma Tử đã bị cắn nát, chỉ nhìn cũng cảm thấy đau lòng.
“Ta chọc giận gì ngươi?”, Ma Tử nhe răng trợn mắt nói.
Tiểu Kỳ Lân không quan tâm, vừa tóm được hắn ta là đã ra sức cắn.
Cũng may nó chỉ cắn vào bả vai của hắn ta, chứ nếu như cắn vào “tiểu Ma Tử” thì Thánh tử Ma gia đã có thể trà trộn vào trong cung làm việc rồi! Tiểu Kỳ Lân này dường như lục thân không nhận, một khi đã cắn ai thì nhất quyết không chịu nhả ra.
“Này nhóc con?”
Triệu Bân ngồi xổm xuống, ngập ngừng gọi một tiếng.
Nó không được cắn nữa, nếu như còn cắn nữa thì Ma Tử chắc chắn sẽ tiêu tùng.
Tiếng gọi của Triệu Bân quả nhiên có hiệu quả.
Tiểu Kỳ Lân còn đang cắn Ma Tử nhưng vừa nghe thấy Triệu Bân gọi thì hai mắt đã sáng lên, đá Ma Tử qua một bên mà tung tăng chạy về phía Triệu Bân, cái đầu nhỏ cọ cọ vào người Triệu Bân rất vui vẻ, sau đó nó còn thè lưỡi ra liếm liếm bàn tay nhỏ của Triệu Bân.
“Chuyện này…”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!