Lo chuyện vớ vẩn đủ rồi, quan trọng nhất vẫn là phải tìm hiểu về Bất Diệt Ma Chú.
“Bất Diệt Ma Chú là một loại chú pháp cổ xưa, truyền từ thời Bất Diệt Ma Quân”, tam trưởng lão nói: “Ma chú này có thể điều khiển tâm trí và linh hồn của con người, Ma Tử chắc chắc đã bị ảnh hưởng bởi Bất Diệt Ma Chú nên mới mất đi thần trí”.
“Có cách hóa giải không?”
“Có”, tam trưởng lão khẳng định, nhưng lại nói tiếp: “Chỉ có điều chuyện đó khá phiền phức”.
“Sao Thánh tử lại trúng ma chú?”, lục trưởng lão ngập ngừng hỏi.
Triệu Bân ho khan một tiếng, kể lại cho bọn họ nghe những chuyện vừa rồi.
Nghe vậy, tất cả các trưởng lão đều cau mày, không ngờ lại có cá lọt lưới. Thánh tử Ma quật đúng là xảo quyệt, ngay khi Triệu Bân và Ma Tử vừa xông lên thì đã khiến cho Ma Tử trúng chiêu.
“Nếu như kẻ bị trúng chiêu là ta thì hắn ta chắc chắn sẽ còn tàn nhẫn hơn thế”, Triệu Bân xoa xoa hai tay rồi nói, người mà hắn đang nói tới chính là Ma Tử, hắn ta cũng đâu có hiền, lúc nào cũng tìm cơ hội để đánh hắn một trận
Đúng là huynh đệ tốt, ngay cả chuyện đó cũng hiểu.
Kỳ thực Ma Tử cũng rất muốn đánh Triệu Bân một trận, ngay cả nằm mơ mà hắn ta cũng nhìn thấy mình đang đánh Triệu Bân, lý do cũng rất tương tự với huynh đệ tốt của mình: Triệu Bân chịu đòn rất giỏi.
Hóa ra… giữa hai người này mới đúng thật là chân ái.
Mấy trưởng lão nhìn nhau bằng ánh mắt ý vị thâm trường.
“Tại cứ điểm thứ ba của Ma quật e rằng không thể đánh thẳng vào như thế này nữa”, nhị trưởng lão nói.
Mọi người không phản bác.
Chỉ có kẻ ngu mới tiếp tục đánh thẳng vào như thế này.
Đối phương chắc chắn đã có phòng bị.
Nói không chừng bọn chúng còn đang đào sẵn một cái hố lớn chờ bọn họ nhảy vào rồi chôn sống.
“Chúng ta về thành trước”.
Đại trưởng lão nói xong liền mang theo Ma Tử rời đi.
“Sau khi xong việc thì ta sẽ tìm Ma gia tính sổ!”
“Đã hiểu”.
“Triệu gia thì sao? Có tìm được không?”
“Vẫn chưa có dấu vết”.
“Vậy thì tiếp tục tìm”.
Vương Dương hừ lạnh một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ nanh ác.
Lão già trước mặt hắn ta khẽ cúi đầu rồi chậm rãi rời khỏi địa cung.
Sau đó có rất nhiều người thân mang xiềng xích bị đẩy vào địa cung, tất cả đều rách rưới, mặt mũi bầm tím, giống như một đám dân chạy nạn, chính xác mà nói thì đây là những thôn dân bị Ma quật bắt được rồi đem đến nơi này, hiển nhiên là để cung cấp cho Vương Dương hấp thụ sinh linh khí
.
Đây là hoạt động diễn ra mỗi ngày tại hang ổ của Ma quật.
Vương Dương đứng dậy, thè cái lưỡi đỏ tươi ra liếm vành môi.
Á!
Chẳng mấy chốc, những tiếng la hét thảm thiết đã tràn ngập địa cung.
Đẫm máu, cảnh tượng hết sức đẫm máu.
Toàn bộ người sống đều bị hút thành thây khô.
Ở bên kia.
Triệu Bân đã đi vào một khu rừng.
Sau đó không lâu thì hắn tìm được một cổ mộ.
Cảnh tượng ngổn ngang, bia mộ cũng đã ngã xuống.
“Tại hạ không cố ý quấy rầy”.
Triệu Bân đốt hương rồi bước vào trong cổ mộ.
Cảnh tượng bên trong cổ mộ vẫn đúng như những gì hắn nhớ.
Mụ dạ xoa vẫn còn ở đó, nằm lặng lẽ trong quan tài.
Đứa con trai của mụ dạ xoa cũng vẫn còn đó, một đống hài cốt nằm lặng lẽ trong quan tài.
Bên cạnh còn có một cỗ quan tài đã bị xốc nắp lên, bên trong trống rỗng.
Đúng vậy, Diệu Ngữ đã ra ngoài, sao còn có người trong quan tài được.
“Làm sao cô ấy có thể sống lại?”
Triệu Bân lặng lẽ đứng trước quan tài, không ngừng lầm bầm.
Diệu Ngữ không phải là người bình thường, hắn đã biết điều này ngay từ đêm hôm đó, và hầu hết sát thủ La Sinh Môn trong đêm đó cũng biết. Nguyên nhân chính là vì biết cho nên bọn chúng mới muốn có được thi thể của Diệu Ngữ.
Đáng tiếc, cô ta đã bị hắn táng thân ở đây.
“Tại hạ không cố ý quấy rầy”.
Lại nói câu này, Triệu Bân liền nhảy vào bên trong quan tài.
Hắn lặng lẽ nằm xuống, nhắm mắt lại rồi tĩnh tâm cảm nhận.
Quan tài này không có gì khác thường, chẳng qua bên trong có khắc cấm chế, còn được tạo nên bằng vật liệu đặc biệt để có thể bảo tồn thi thể nguyên vẹn, bằng không thì Diệu Ngữ đã chết nhiều năm như vậy cũng không thể còn được một thi thể hoàn chỉnh.
Ngao! Ngao!
Trong lúc hắn đang cảm nhận thì tiểu kỳ lân lại nhảy ra ngoài.
Hôm nay tiểu kỳ lân có chút dị thường, sau khi nhảy ra ngoài thì liền muốn đập phá quan tài.
“Phía dưới… có cái gì sao?”, Triệu Bân ngập ngừng hỏi.
Tiểu kỳ lân thè lưỡi gật đầu.
“Có thứ gì nhỉ?”
Triệu Bân bất giác nhìn xuống dưới, dùng chân trần cảm thụ bằng đại địa linh chú.
Đáng tiếc hắn không phát hiện ra điều gì.
Một lúc sau, hắn ngồi xổm xuống, vươn đôi tay nhỏ bé của mình ra lục lọi bên trong quan tài.
Lục lọi một chút thì hai mắt hắn bỗng lóe lên, quả nhiên bên dưới còn có huyền cơ.
Có điều cơ quan cũng không nằm bên trong quan tài mà là nằm trên một tế đàn cách đó không xa.
Hắn ngay lập tức búng một viên đá trúng vào cơ quan.
Ông!
Cỗ quan tài đột nhiên run lên, đáy quan tài mở rộng để lộ ra một cái thang đá dẫn thẳng xuống lòng đất.
Triệu Bân liếc nhìn vào trong rồi cầm theo kiếm Long Uyên bước xuống.
Tiểu kỳ lân tuy không hiểu gì nhưng cũng rất hào hứng chạy theo.
“Thảo nào ta không cảm nhận được”.
Triệu Bân lẩm bẩm nói, mắt nhìn lên vách tường, nơi đây dán đầy bùa ẩn giấu.
Cuối bậc thang đá có một cánh cổng đá khắc cửu cung bát quái.
Chuyện này cũng không thể ngăn cản Triệu Bân tìm ra đươc cơ quan và mở ra một cách dễ dàng.
Đúng như hắn dự đoán, bên dưới có một tòa địa cung.
Bước vào trong, hắn lại thấy một tế đàn khác.
Chính giữa tế đàn có một bông sen trắng đang tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
“Sen Sinh Linh?”
Triệu Bân lẩm bẩm, đôi mắt hơi nhíu lại.
Sen Sinh Linh… công dụng đúng như tên gọi, chính là một nguyên liệu luyện đan hiếm có đã tuyệt tích bên ngoài, ít nhất thì hắn vẫn chưa từng thấy qua, ăn một bụi liền có thể gia tăng tuổi thọ.
Ngao! Ngao!
Tiểu kỳ lân rất thích thú, chạy tung tăng quanh tế đàn.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!