Địa cung bên dưới cổ mộ rất âm lãnh tịch mịch.
Triệu Bân đứng trước tế đàn tập trung xem xét.
Hắn hết nhìn cấm chế rồi lại nhìn sang sen Sinh Linh, càng nhìn càng có thể nhìn thấu, đây dường như không phải là sen Sinh Linh chân chính, bên trong thiên thư huyền môn có nói tiên vật bậc này ở phàm giới tuyệt đối không có, hoặc là nói nó tuyệt đối không thể nào sinh trưởng ở trong nhân gian, cho dù có thì chẳng qua chỉ là chút thủ đoạn của phàm nhân, không thể tự sinh ra được sinh linh khí, xem ra bông sen Sinh Linh này hơn phân nửa là đồ giả.
Thứ đồ giả này.
Chắc hẳn nó chỉ là một đóa sen bình thường bị nhiễm chút tinh hoa của sen Sinh Linh.
Thế nên nó mới thoạt nhìn giống như có được đặc tính của sen Sinh Linh.
Cho dù là đồ giả những vẫn có thể xem nó là trân bảo ở phàm giới, vì nhiễm tinh hoa của sen Sinh Linh cho nên cũng có năng lực làm gia tăng tuổi thọ, điều khiến cho hắn khó hiểu nhất chính là tại sao mụ dạ xoa không dùng nó để kéo dài sinh mệnh của mình, hay là do mụ ta đã mất hết ý chí, không còn muốn sống nữa, chỉ muốn nhanh chóng cùng người nhà đoàn tụ?
Ngao! Ngao!
Tiểu Kỳ Lân bước tới, không ngừng nhảy nhót.
Mầm tạo hóa cũng không chịu nằm yên.
“Đừng lại gần”.
Triệu Bân nhắc nhở tiểu Kỳ Lân.
Tế đàn này không đơn giản như bề ngoài, thoạt nhìn thì giống như cơ duyên nhưng thật ra là một cái bẫy, nếu như dám động vào thì chắc chắn sẽ kích hoạt cấm chế, mà cấm chế chính là một loại sát trận, không cẩn thận sẽ bị chém nát.
Ngoài ra, cấm chế này còn có khả năng tự hủy.
Nếu như dám tự ý hái sen Sinh Linh thì sẽ kích động cơ quan, cấm chế khắc trên cơ quan sẽ tự động phá hủy sen Sinh Linh, điểm này hắn đã có thể nhìn thấu. Cho nên mới nói, tế đàn này không được tự tiện động vào, sen Sinh Linh cũng không thể tùy tiện hái lấy, nếu như muốn lấy thì điều kiện tiên quyết là phải phá vỡ được trận pháp ở đây.
Tiểu Kỳ Lân rất ngoan ngoãn.
Thánh thú không ngốc, nó cũng có thể nhìn ra được nguy cơ.
Nó biết tế đàn này rất nguy hiểm.
Hửm?
Triệu Bân bất giác cau mày nhìn lên trên.
Lại có thêm kẻ khác lại bước vào cổ mộ, nếu như hắn đoán không sai thì hẳn là có tới hai người, một người có cảnh giới Địa Tạng đỉnh phong, một người có cảnh giới Huyền Dương đỉnh phong, ngoài ra khí tức mà bọn chúng tỏa ra còn khiến cho hắn cảm thấy chán ghét, đó là khí tức của người Thi tộc.
Rõ ràng là bọn chúng tới đây để đào mộ.
Cũng may dưới này có bùa ẩn giấu cho nên bọn chúng chưa thể phát hiện ra.
Nếu không thì chỉ cần tiếng kêu của tiểu Kỳ Lân cũng sẽ khiến cho đối phương chú ý.
“Trở về”.
Không cần suy nghĩ nhiều, Triệu Bân liền gọi tiểu Kỳ Lân về cơ thể.
Sau đó hắn liền độn thổ, người của Thi tộc chắc chắn sẽ sớm tìm ra chỗ này.
Hắn đoán không sai.
Quả nhiên có hai người của Thi tộc đã bước vào cổ mộ, một lão già áo đen và một thanh niên tóc tím toàn thân tràn đầy âm khí, so với u linh lại càng lạnh lẽo hơn, vừa bước vào cổ mộ thì bọn chúng đã xem xét khắp nơi.
“Trong cổ mộ này chắc đã từng xảy ra đại chiến”.
Lão già áo đen xem xét một vòng rồi vuốt râu nói.
Nói thực ra thì đây là một câu vô nghĩa, chỉ cần không bị mù thì liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra.
Thanh niên tóc tím không nói gì, chỉ phe phẩy chiếc quạt giấy, bước đến quan tài của con trai mụ dạ xoa, tùy tiện nhấc nắp quan tài lên, thứ mà hắn ta nhìn thấy là một bộ hài cốt, bộ dạng này cũng không thể luyện thành thi khôi được nữa.
Ông!
Lão già áo đen cũng không nhàn rỗi, một tay mở nắp quan tài của mụ dạ xoa.
Thi thể của mụ dạ xoa được bảo quản tốt, là do chất liệu của quan tài.
“Thánh tử, cỗ thi thể này cũng có thể miễn cưỡng luyện được”.
Lão giả áo đen cười nói, đôi mắt lóe sáng.
Thanh niên tóc tím liếc mắt một cái, dường như không hài lòng lắm.
Bước tới cỗ quan tài thứ ba, hắn ta đứng lại, nheo mắt nhìn vào bên trong.
Bên trong quan tài trống rỗng, chỉ còn lại vài món đồ bồi táng.
Lão già áo đen cũng liếc nhìn rồi trầm ngâm nói: “Đã có người tới đây trước?”
Lão ta phỏng đoán rất có cơ sở, ở đây có ba cỗ quan tài thì đáng ra phải có ba thi thể, nhưng cỗ quan tài này lại trống rỗng, chắc chắn là có người đã lấy thi thể đi. Nhưng thi thể của cường giả Địa Tạng vẫn còn ở đây, chẳng lẽ kẻ được chôn trong quan tài này có tu vi còn cao hơn cảnh giới Địa Tạng
“Thật là nhàm chán”.
Thanh niên tóc tím thu tầm mắt lại rồi quay đi.
Tuy nhiên, ngay sau đó hắn ta liền quay lại nhìn chằm chằm vào cỗ quan tài với đôi mắt nhíu chặt.
Lão già áo đen cũng đã cảm giác được có gì đó không ổn, lẩm bẩm nói: “Khí tức của người sống… cảnh giới Huyền Dương”.
“Có huyền cơ”.
Thanh niên tóc tím mỉm cười, nhìn thẳng về phía tế đàn bên cạnh.
Cơ quan bên trong quan tài được kết nối với tế đàn đó.
“Thú vị”.
Thanh niên tóc tím búng ra một viên đá kích hoạt cơ quan.
Quan tài run lên, đáy quan tài mở ra một lối đi ngầm.
Cả hai nhảy vào, đi dọc theo lối đi tối tăm.
Sau khi mở cánh cổng đá thì bọn họ cũng nhìn thấy tế đàn và hoa sen.
“Sen Sinh Linh?”
Nhìn thấy nó, mắt của cả hai người đều sáng lên.
Đúng là niềm vui bất ngờ, đây chính là sen Sinh Linh, nó là trân bảo hiếm có trên đời, nếu như mang về dâng lên Thi Tổ thì chắc chắn sẽ được ban thưởng lớn, sen Sinh Linh là thứ vô giá chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.
“Quả nhiên là người của Thi tộc”.
Dưới lòng đất, Triệu Bân ngẩng đầu lên, có thể nhìn thấy rõ ràng.
Xem đi! Đám nhân tài Thi tộc này không có lợi thì không dậy sớm, không phải đang đào mộ thì chính là đang trên đường đi đào mộ, đánh hơi ra mộ phần nhà người ta rất chuyên nghiệp, ngay cả một cổ mộ nhỏ cũng không buông tha.
“Thánh tử Thi tộc”.
Triệu Bân xoa xoa cái cằm nhỏ.
Lúc nãy hắn đã nghe thấy xưng hô giữa lão già áo đen và thanh niên tóc tím, cái tên này đúng là một con cá lớn, có thể bắt cóc hắn ta để tống tiền Thi tộc, chuyện bắt cóc tống tiền này Triệu Bân thật sự làm rất chuyên nghiệp.
“Cút ra đây”.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!