Đống lửa cháy sáng hừng hực dưới trăng.
Triệu Bân đang ngồi xổm bên cạnh Thánh tử Thi tộc, cẩn trọng nghiên cứu hắn ta, hắn tạm gác việc luyện hóa Thái Âm chân khí sang một bên, chờ sau này tìm được một nơi thanh tĩnh thì sẽ tiếp tục, hoặc sau này trở về thành Thiên Thu luyện hóa cũng rất tốt. Giờ phút này thì hắn đang chuyên tâm soát hồn Thánh tử Thi tộc, hắn ta chắc chắn biết được rất nhiều bí mật của Thi tộc.
Tất nhiên, hắn đã quá xem thường Thánh tử Thi tộc.
Chính xác mà nói thì hắn đã quá xem thường Thi Tổ.
Kí ức của Thánh tử Thi tộc đã được bảo vệ bởi cấm chế, cấm chế này dùng để phòng thuật soát hồn, cho dù Triệu Bân đã cố gắng soát hồn suốt cả đêm thì vẫn không thể khai thác được thông tin gì, hắn soát hồn mạnh tay tới mức làm cho Thánh tử Thi tộc đau đớn đến chết đi sống lại, ngay cả trong cơn ngất mà cũng gặp ác mộng, thất khiếu chảy máu giàn giụa.
Triệu Bân không chịu thua, vẫn tiếp tục nghiên cứu cấm chế.
"Tên nhóc kia, kết nghĩa huynh đệ không?"
Bên này, Vương Trác đang tủm tỉm cười, chọc ghẹo tiểu Kỳ Lân.
Thật ra thì hắn ta đang muốn có một chút máu của thánh thú, cho dù chỉ có được một giọt thì cũng là nghịch thiên tạo hóa, máu Kỳ Lân là bảo bối vô giá, có tiền cũng không mua được.
Ngao hú!
Tiểu Kỳ Lân đáp lại hết sức dứt khoát.
Nó chồm lên cắn Vương Trác, làm cho hắn ta đau đớn đến mức nhe răng trợn mắt.
So với đau đớn thì hắn ta lại càng cảm thấy tò mò hơn, thánh thú Kỳ Lân lại xuất hiện ở phàm trần, Cơ Ngân quả thật đã tìm được một đại cơ duyên, được dẫn theo tiểu Kỳ Lân này ra ngoài thì khí phách biết bao nhiêu.
Ngao hú!
Tiểu Kỳ Lân lại kêu lên, muốn nhào tới cắn tiếp.
Vương Trác ho khan, trốn vào chỗ của Triệu Bân.
"Đừng có lộn xộn với nó, tính tình của nó không tốt đâu".
Triệu Bân vừa nói vừa soát hồn Thánh tử Thi tộc.
Vương Trác lại nhe răng trợn mắt, lúc này mới biết an phận.
Một lúc sau Vương Trác mới ngồi khoanh chân trị thương, hắn ta đã bị trúng độc quá sâu, thương thế đã ăn vào trong xương tủy, cần rất nhiều thời gian để điều dưỡng, mặc dù Triệu Bân đã cho hắn ta không ít linh dược nhưng nếu như muốn khôi phục lại như ban đầu thì vẫn phải dựa vào chính bản thân hắn ta.
"Được, ta phục rồi".
Cho đến tận khuya thì Triệu Bân mới bỏ cuộc, khoanh chân ngồi xuống.
Cấm chế của Thi Tổ quá mạnh, hắn phá không được.
Triệu Bân bất đắc dĩ thu tầm mắt lại, một tay đặt sau lưng Vương Trác để truyền đại địa lực cho hắn ta, nó có thể bồi dưỡng khí lực cho Vương Trác, hỗ trợ khôi phục thương thế.
“Đây là nguồn năng lượng gì vậy?”, Vương Trác ngạc nhiên hỏi.
"Đại địa lực", Triệu Bân không hề che giấu.
Vương Trác nghe vậy thì lại càng kinh hãi!
Nói về đại địa lực, Vương Trác chỉ mới được đọc qua trong bí quyển, hắn ta chưa bao giờ nghĩ tới lại có một ngày được đại địa lực truyền vào cơ thể, quả đúng như trong bí quyển ghi lại, nguồn năng lượng này có công hiệu thần kì, vừa có thể luyện thể vừa có thể bồi dưỡng khí lực, cảm giác huyền diệu khiến cho hắn ta không ngừng cảm thấy thổn thức, tựa như vừa lạc vào chốn thần tiên.
"Đại địa lực đến từ đâu?"
Vì quá tò mò nên Vương Trác liền hỏi.
Triệu Bân khẽ cười đáp: "Không thể nói".
Nghe vậy Vương Trác cũng không cố hỏi nữa, chuyên tâm tịnh dưỡng khí lực, trong lòng hắn ta càng thêm hồ nghi, một thời gian không gặp, tên Cơ Ngân này sao càng lúc lại càng thêm thần bí khiến cho người ta không thể hiểu nổi, nhưng so với cảm giác hồ nghi thì Vương Trác lại càng cảm thấy biết ơn Cơ Ngân hơn, chính Cơ Ngân đã cứu hắn ta về từ bể khổ.
Không biết đến lúc nào Triệu Bân mới thu tay lại.
Vương Trác yên lặng, hắn cũng yên lặng.
"Bí pháp khá lắm".
Lời này không biết hắn đã nói bao nhiêu lần.
Bí pháp mà hắn đang nói tới chính là Tiên thuật trộm cắp của Vương Trác, sau khi hắn diễn luyện lại nhiều lần trong đầu thì đã nắm bắt được không ít chân lý, bí pháp này sẽ rất hiệu quả vào những thời khắc mấu chốt, chẳng hạn như khi hắn muốn trộm cắp bảo vật.
Rống!
Đột nhiên lại có một tiếng rống vang vọng phía chân trời.
Triệu Bân chưa tỉnh dậy nhưng Vương Trác đang trị thương thì đã mở mắt, hắn ta ngẩng đầu nhìn lên thì thấy ba con huyết lang đang bay trên đầu. Huyết lang vốn là loài hung dữ, mà giống huyết lang đột biến biết bay này lại càng hung dữ hơn nữa.
"Trốn đi".
Vương Trác thu tầm mắt lại, nhìn về phía tiểu Kỳ Lân.
Huyết lang không đáng sợ, Huyết lang biết bay cũng không đáng sợ, mà những kẻ đang ngồi trên lưng nó mới đáng sợ. Đó là những kẻ mặt đồ đen đang toát ra khí thế cuồn cuộn, đều có cảnh giới Địa Tạng đỉnh phong, ở nơi hoang sơn dã lĩnh này nếu như những kẻ đó phát hiện ra thánh thú Kỳ Lân thì chắc chắn sẽ giở trò giết người cướp của.
Tiểu Kỳ Lân ngoan ngoãn nhảy vào trong cơ thể của Triệu Bân.
Trông Triệu Bân lại có vẻ rất bình tĩnh.
"Chúng ta có nên... đổi chỗ không?"
Vương Trác chọc chọc Triệu Bân, nhát gan hỏi.
Triệu Bân không trả lời, chỉ tĩnh tâm tìm hiểu bí pháp.
Rống!
Khi bọn họ đang nói chuyện thì ba con huyết lang đã bay tới.
Ba con huyết lang biến dị này mặc dù chỉ là thú cưỡi nhưng lại rất kiêu ngạo, dừng ở giữa không trung gào thét chói tai, đôi mắt đỏ rực nhìn trừng trừng Triệu Bân cùng Vương Trác, cái lưỡi đỏ tươi thè ra liếm quanh miệng trông hết sức nanh ác.
Vương Trác rùng mình một cái nhưng cũng không dám nhúc nhích.
Tuy vậy, Triệu Bân vẫn bình tĩnh, thậm chí còn không thèm nhìn bọn chúng.
Thái độ của hắn đã khiến cho ba kẻ áo đen phải nhíu mày, đứa trẻ này sao một chút cũng không sợ hãi, là do bọn chúng không đủ đáng sợ hay là do hai tên tiểu võ tu cảnh giới Huyền Dương này là bê con không sợ hổ?
"Đứa trẻ kia trông quen quá".
Lão già áo đen thứ nhất vuốt râu nhìn Triệu Bân rồi nói.
Lão ta vừa nói xong thì lão già áo đen thứ hai cũng quay sang nhìn chằm chằm Triệu Bân, đôi mắt già nua khẽ nheo lại, đứa trẻ này hình như lão ta đã từng thấy qua, bộ dáng nhỏ xíu sao lại giống Cơ Ngân của Thiên Tông đến thế. Tập trung nhìn mất một lúc thì ba người mới liếc mắt nhìn nhau, đây không phải là giống như, nó rõ ràng chính là Cơ Ngân.
"May mắn quá".
Đôi mắt của ba lão già sáng lên thèm muốn.