Triệu Bân hít sâu một hơi, chậm rãi định thân.
Diệu Ngữ đang ngồi bất động đột nhiên đứng bật dậy, gọi một tiếng tướng công rất dịu dàng.
Khi cô ta nói lên hai chữ này thì nét mặt trông còn có chút nhu tình hữu ý.
Phượng Vũ hầu như ngày nào cũng đến và cố gắng nói chuyện với Diệu Ngữ, nhưng đáng tiếc từ đầu đến cuối cũng không thấy biểu cảm của Diệu Ngữ có gì thay đổi, có thể nói chỉ khi ở trước mặt Triệu Bân thì cô ta mới đột nhiên có những biểu cảm giống con người.
Phượng Vũ yên lặng lui ra ngoài.
Trước khi xuống núi, cô ta còn ngoái đầu nhìn lại, thầm thở dài trong lòng.
Phải nói rằng cuộc đời Triệu Bân quá bi thảm, cha chết, mẹ bị bắt, có hai nương tử thì một người đang ngủ say, người còn lại không còn linh hồn, ai cũng ở trong trạng thái xác sống, nhân sinh bi ai chắc cũng chỉ đến thế này mà thôi!
"Phải làm sao mới có thể cứu cô đây?"
Triệu Bân lẩm bẩm, bây giờ hắn thật sự không thể làm được gì.
Cho đến nay hắn vẫn chưa tìm ra được lý do tại sao.
"Nếu như Tú Nhi có ở đây..."
Triệu Bân nhìn thoáng qua ý thức, nếu như Nguyệt Thần có ở đó thì chắc chắn sẽ có cách.
"Đơn giản thôi... lên giường với nhau là xong".
Đáp án của Nguyệt Thần rất đơn giản dễ hiểu.
Minh hôn vẫn chưa hoàn thành, vẫn còn một bước cuối cùng: động phòng.
Sau khi động phòng thì khế ước bóng tối mới được lập xong, người cũng sẽ một lần nữa quay về dương gian.
Đáng tiếc, Triệu Bân không thể nghe thấy những gì mà Nguyệt Thần nói.
Ba ngày lặng lẽ trôi qua.
Trong ba ngày nay, người của Ma gia làm việc hết sức năng suất.
Trong ba ngày nay, những người thợ mỏ cũng đã hòa nhập vào đại gia đình cho nên đương nhiên cũng không nhàn rỗi, bọn họ tự biết không thể nhận không tài nguyên tu luyện của người ta cho nên rất hăng hái phân công nhau luyện khoáng thạch, vẽ bùa chú, lắp ráp xe nỏ,... khi rảnh rỗi thì tất cả đều tập trung vào việc tu luyện.
Bầu không khí vẫn rất hòa hợp.
Mấy ngày trước người của Ma gia đã gây ra động tĩnh khá lớn.
Cho nên mấy ngày nay bọn họ đều ở trong thành dưỡng sức, không có ai ra ngoài.
Triệu Bân xuống núi, đi tới chỗ của Ma Tử.
Hắn ta đang nằm yên lặng trên một chiếc giường đá như một pho tượng, chú ấn giữa ấn đường vẫn còn nguyên, nét mặt trông hết sức thống khổ, bởi vì bị Bất Diệt Ma Chú ảnh hưởng cho nên hắn ta cũng gặp phải ác mộng không ngừng.
Ba trưởng lão đều đang ở đó, không ngừng phóng ra Ma quang.
“Còn bao lâu nữa?”, Triệu Bân hỏi.
“Thánh tử tâm trí đủ kiên định, lâu nhất là một tháng”, đại trưởng lão đáp.
“Vậy thì tốt”, Triệu Bân thở phào nhẹ nhõm.
Có vẻ như sắp tới nếu đụng phải Vương Dương thì bọn họ phải cẩn thận và đề phòng nhiều hơn.
Bất Diệt Ma Chú... thật con mợ nó quỷ dị.
Thật lâu sau Triệu Bân mới xoay người rời đi.
Hắn đi vào khu rừng nơi có cây đại thụ treo người, một lần nữa xách Thánh tử Thi tộc đi.
"Sau khi Thi Tổ xuất quan thì nhất định sẽ diệt cả nhà ngươi".
Thánh tử Thi tộc la hét và vùng vẫy dữ dội.
Triệu Bân lười phản ứng, chỉ tát một cái đưa hắn ta vào mộng đẹp.
Hắn tìm một đỉnh núi không có ai rồi đặt Thánh tử Thi tộc lên một chiếc giường đá, sau đó xuất ra thiên lôi bao phủ lấy toàn bộ cơ thể của hắn ta, dùng hết sức luyện thể hắn ta, nhất định phải luyện hóa ra bằng hết Thái Âm chân khí.
Răng rắc! Răng rắc!
Trên đỉnh núi, tiếng sấm xé gió vang lên không dứt.
Ngoài ra còn có tiếng rên rỉ của Thánh tử Thi tộc đang hết sức thống khổ vì bị lôi điện dày vò, chuyện này còn đau đớn hơn nỗi đau bị lăng trì, cho dù hắn ta có ngất đi mấy lần thì trong cơn ngất cũng phải gặp ác mộng không thôi.
Triệu công tử không chút thương tiếc, vẫn mạnh mẽ luyện thể hắn ta.
Một làn gió thổi qua cuốn theo một làn hương nữ tính.
Người vừa tới chính là Phượng Vũ, nhìn thấy Triệu Bân như vậy thì không khỏi hỏi: "Ngươi đang luyện cái gì vậy?"
"Thái Âm chân khí", Triệu Bân cười đáp.
"Thái Âm chân khí?", Phượng Vũ nghi hoặc bước tới.
Sau khi nhìn trộm cô ta mới tặc lưỡi không thôi, quả đúng là Thái Âm chân khí.
Cho nên mới nói, thánh tử Thi tộc cũng là một bảo bối, từ thân thể của hắn ta có thể luyện ra Thái Âm Chân Khí, nó có thể xem là một loại hung khí, theo như Phượng Vũ phỏng đoán thì uy lực của nó chắc chắn không yếu hơn Huyền Hoàng Khí, một khi đánh ra chắc chắn rất kinh người.
“Thiên Tông truyền ra tin tức, trấn ma ti đang lùng sục khắp thiên hạ để bắt ngươi”, sau khi tặc lưỡi thì Phượng Vũ lại nói.
“Đúng như ta dự đoán”, Triệu Bân rất thản nhiên.
Chuyện hắn kết liên minh với Ma gia Vương Dương đã biết, với tính cách của hắn ta thì không mật báo về hoàng tộc mới là lạ, ở bên trong Thiên Tông cùng hoàng tộc có rất nhiều người muốn Cơ Ngân chết, khó lắm mới có được một lí do cho nên chắc chắn sẽ truy lùng hắn ráo riết.
Chỉ có điều hắn đã sớm có đối sách.
Phượng Vũ không nói thêm chuyện gì, ngay lập tức xoay người rời đi.
Sau khi cô ta rời đi thì Vương Trác đã đi lên, thương thế của hắn ta đã hoàn toàn khôi phục, ngày hôm nay hắn ta liên lục thổn thức đi dạo vòng quanh thành Thiên Thu, càng nhìn lại càng khiếp sợ, nơi này quả thật được phòng thủ rất kiên cố.
Hắn ta đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Chủ yếu là bởi vì hắn ta không muốn quấy rầy Triệu Bân.
Răng rắc! Răng rắc!
Tiếng lôi điện xé gió vang lên càng lúc càng mạnh.
"Còn dám ương ngạnh", trong lòng Triệu Bân thầm kinh ngạc.
Luyện suốt một ngày cũng không thấy Thái Âm chân khí được thả ra.
Tuy nhiên hắn cũng không vội, nếu như có thể luyện hóa một cách đơn giản thì cũng không phải là Thái Âm chân khí, càng khó luyện hóa thì càng có thể chứng minh được Thái Âm chân khí có uy lực mạnh mẽ.
Trời không phụ người có lòng.
Khi màn đêm buông xuống, Thái Âm chân khí mới có dấu hiệu bị luyện hóa.
Hai mắt Triệu Bân sáng lên, hắn truyền thêm Huyền Hoàng Khí và đại địa lực vào thiên lôi để luyện hóa thân thể của Thánh tử Thi tộc kịch liệt hơn nữa, Thánh tử Thi tộc bị hai tầng lôi điện luyện thể đến mức kêu rên không ngừng, cảm giác đau đớn không khác gì bị rút xương rút gân, cũng không còn cách nào khác, ai bảo hắn ta lại đụng phải Triệu Bân làm gì.
Bên trong thành Thiên Thu yên tĩnh nhưng bên ngoài thì rất ồn ào náo nhiệt.
Trên bầu trời lúc này có rất nhiều người của trấn ma ti mặc áo giáp vác đao đang bay lượn, bộc phát ra sát khí cuồn cuộn, dường như bọn họ đang tìm thứ gì đó. Bọn họ đang tìm thứ gì? Tất nhiên là tìm Triệu công tử.
Trong các tòa thành cũng đều có dán lệnh truy nã.
Trên tường của các tòa thành lúc này đã dán chi chít lệnh truy nã, trông rất thú vị.
Lúc trước là lệnh truy nã Triệu Bân, hôm nay lại có thêm một lệnh truy nã Cơ Ngân khiến cho rất nhiều người vây xem đều cảm thấy kỳ quái, đang yên đang lành sao tự nhiên hoàng tộc lại đi truy nã Cơ Ngân?
"Hắn chính là đệ tử đứng nhất tỷ thí tân tông đó!"