Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vô Thượng Luân Hồi Chi Môn - Triệu Bân (FULL)

 
             Cơn gió thoảng qua, một bóng người đã vào trong,  

             Đấy là Tử Y Hầu, thân pháp còn kỳ dị hơn cả Linh Lung, mang theo khí thế cực mạnh, Linh Lung cũng là cảnh giới Chuẩn Thiên nhưng lại cảm thấy bị đè nén bội phần, càng không cần phải nói đến Triệu Bân, hắn vừa mới đứng dậy thì đã bị đè ngồi xuống trở lại, hít thở cũng cảm thấy khó khăn, nếu như Tử Y Hầu dùng hết uy áp thì nhất định sẽ khiến hắn thịt nát xương tan.  

             “Chào sư thúc”. Linh Lung chắp tay hành lễ.  

             “Chào thái sư tổ”. Triệu Bân cũng chắp tay, dù là kẻ thù giết cha nhưng xã giao vẫn là việc phải làm, hắn giấu kỹ nỗi hận với Tử Y Hầu trong lòng, nếu để lộ ra điều gì thì sẽ bị phát giác ngay.  

             Tử Y Hầu không nói gì, chỉ nhìn Triệu Bân.  

             Ánh mắt của lão sâu thẳm và không cảm xúc, giống như một hố đen, sâu xa không thể nào đoán được.  

             “Đấy là tình báo do Cơ Ngân lấy được từ chỗ Ma gia”.  

             Linh Lung thấy vậy thì vội vã tiến về trước giải vây, đưa danh sách bí mật qua.  

             Tử Y Hầu liếc mắt nhìn sang, dù ở cảnh giới của lão mà cũng phải nheo mắt lại, lão không có hứng thú với tình báo nhưng khi nhìn thấy cái tên Bạch Huyền Thạch đó thì cũng không kiềm được mà phải chau mày. Hèn gì, hèn gì mạng lưới tình báo của Đại Hạ lại thê thảm đến thế, nhiều gián điệp đến vậy, cả trưởng lão và đệ tử đều có phần, trong đó còn có rất nhiều cán bộ cao cấp trong các cán bộ cao cấp của Thiên Tông, vậy mà không bị đánh sập mới lạ.  

             Nếu như không phải mạng lưới tình báo có vấn đề thì lão có thể không tìm thấy người Triệu gia sao?  

             Lão nhìn xong thì lại nhìn sang Triệu Bân và nói: “Ma gia đang ở đâu?”  

             “Không biết!”, Triệu Bân vội lắc đầu.  

             Hắn vừa dứt lời thì uy áp của Tử Y Hầu lại lập tức áp xuống, đến cả Linh Lung cũng bị đẩy ra nửa bước, Triệu Bân thì càng tệ hơn, hắn bị ép đến hừ lên khó chịu, suýt chút quỳ xuống, khóe miệng chảy máu tươi.  

             “Ta… Thật sự không biết!”, Triệu Bân lại nói.  

             Sau đó, hắn lại nói tiếp: “Nhưng ta biết nhà người Triệu gia đang ở đâu”.  

             Hắn vừa thốt ra câu đó thì ánh mắt Tử Y Hầu liền lộ vẻ kinh ngạc, lão tìm Ma gia chẳng qua là vì muốn tìm người Triệu gia, bây giờ đã biết chắc là Ma gia đã giấu người Triệu gia đi rồi.  

             “Ở đâu?”, Tử Y Hầu lạnh lùng hỏi.  

             “Nếu không ở tộc xác chết thì cũng ở Huyết Y Môn”.  

             Triệu Bân nói câu đó với vẻ rất tự nhiên.  

             Hắn đã nghiễm nhiên đổ vạ cho người khác, may mà không có người của tộc xác chết và Huyết Y Môn ở đây, nếu không thì nhất định họ sẽ chỉ thẳng vào mũi hắn mà mắng: “Mẹ kiếp, ngươi không biết xấu hổ đến thế à?”  

             Biết xấu hổ thì có ích gì?  

             Đấy sẽ là câu trả lời của Triệu Bân.  

             Ngươi chơi ta thì ta chơi lại ngươi thôi, có qua có lại mà.  

             Tử Y Hầu lại chau mày, tin này khác hẳn với tình báo mà lão nhận được, trước đó là Ma quật, sau đó là Ma gia, bây giờ đến cả tộc xác chết và Huyết Y Môn cũng bị kéo vào.  

             “Ai nói cho ngươi biết?”, Linh Lung hỏi.  

             “Là tình báo lấy được từ Ma gia”. Triệu Bân lại diễn tiếp: “Có điều, đến nay vẫn chưa biết chắc chắn, không loại trừ việc Ma gia đổ vạ cho Huyết Y Môn và tộc xác chết. Tối nay ta định sẽ tìm Ma gia để xác định thực hư, tiếc là, vừa mới đến cổng thành, chưa kịp thở thì đã bị Trấn Ma Ti bắt rồi”.  

             Triệu Bân nói với vẻ rất thật thà, hắn cũng rất biết nắm bắt tâm lý con người, đổ vạ hết cho người ta. Tử Y Hầu không tin, nhưng khi nghe hắn nói như thế thì lại thấy mơ hồ. Ngoài mặt hắn tỏ ra nghi ngờ, nhưng trên thực tế thì lại đổ vạ thẳng tay hơn, bởi thế nên có thêm được vài phần đáng tin.  

             “Đế Đô có thám tử của Ma gia sao?”, Tử Y Hầu lạnh lùng hỏi.  

             “Có”. Triệu Bân trả lời chắc chắn.  

             Hắn vừa nói vừa lấy ra một mẩu giấy, bên trên viết “Cụ Trí”  

             Tử Y Hầu cầm lấy, giơ tay lên, mẩu giấy bay đi, lão nói “Bắt người đó đến đây”.  

             “Vâng”.  

             Bên ngoài sảnh có tiếng đáp vọng vào.  

             Có một người áo đen nhận lấy mẩu giấy rồi quay người, biến mất trong bóng tối.  

             Bên trong sảnh, không khí khá ngột ngạt.  

             Tử Y Hầu không nói gì, cũng không ai dám nói gì.  

             Linh Lung cũng vậy, lão là sư thúc của cô ta mà.  

             Còn Triệu Bân, vẫn cứ bình tĩnh như thế, đối sách gì cũng có, kế này không được thì đổi kế khác, thứ mà hắn có tối nay là thời gian, nếu không diễn giống thật thì sẽ không thể lừa được Tử Y Hầu và Linh Lung.  

             Hiệu suất làm việc của người áo đen rất cao.  

             Chỉ một lúc sau thì đã thấy hắn ta quay lại: “Đã điều tra, không có ai cả”.  

             Tử Y Hầu liếc mắt, chỉ nhìn Triệu Bân, uy áp đáng sợ lại xuất hiện.  

             “Trước đó vẫn còn”. Triệu Bân lại hừm lên khó chịu.  

             “Sư thúc sáng suốt, chắc hắn không nói dối đâu”. Linh Lung lại nói đỡ: “Cơ Ngân bị bắt đã gây ra động tĩnh lớn, e rằng cả Đế Đô đều đã biết, nhất định thám tử của Ma gia ở Đế Đô cũng đã biết. Chắc là hắn ta nghe được tin này, sợ bị vạ lây nên mới chạy mất”.  

             Ừm, vậy thì đúng rồi.  

             Có những lời khi được Linh Lung nói ra thì ý nghĩa cũng sẽ khác.  

             Và thứ mà Triệu Bân muốn chính là điều đó, vị trí mà hắn đưa là thật, nhưng bên trong đó vốn không có người, chẳng qua chỉ là diễn kịch, để các ngươi bắt ta lần nữa, nhìn đi, làm hỏng chuyện rồi đúng không?  

             “Sao không nói sớm?”  

             Linh Lung đá Triệu Bân một cái, ngoài mặt thì trách móc nhưng thực tế là đang bảo vệ hắn.  

             “Vừa đến đã bị bắt, đâu có cho ta cơ hội đâu”. Triệu Bân tỏ vẻ oan uổng.  

             “Còn dám cãi lại nữa hả?”  

             “Trả phí tổn hại tinh thần cho ta trước đi”.  

             Đồ tôn và sư tổ nói qua nói lại cứ như đang hát kịch.  

             Đại sảnh vốn dĩ yên ắng cũng trở nên ồn ào hơn.  

             Tử Y Hầu không muốn nghe thêm, bỏ đi mất.  

             Dưới ánh sao, ánh mắt lão bất định, lão cứ cảm thấy như đã bị Ma quật lừa, có lẽ người Triệu gia vốn dĩ không phải bị Ma gia bắt đi, chẳng qua chỉ là Ma quật đối địch với Ma gia nên mới muốn mượn sức của Hoàng tộc, trấn áp đối thủ. Còn Ma gia, theo lý mà nói thì nên đổ lại cho Ma quật mới đúng, nhưng đối tượng tình báo nhằm vào lại là tộc xác chết và Huyết Y Môn, vậy thì độ tin cậy nhiều hơn Ma quật rồi.  

             Suy đoán này không phải không có lý.  

            

 

             

Nhấn Mở Bình Luận