Phù!
Thấy Tử Y Hầu rời đi, Triệu Bân âm thầm thở phào trong lòng.
Đây chính là một vũng nước đục, mà lời nói thoái thác của hắn vào đêm nay - không cần nghi ngờ gì thêm - đã khuấy cho vũng nước này đục hơn. Tộc xác chết, Huyết Y Môn hay Ma quật đều là kẻ thù cả, dù Hoàng tộc của Đại Hạ xử lý bên nào cũng có lợi cho Ma gia. Còn về phía Tử Y Hầu có thể phân biệt được bao nhiêu, phải xem đạo hạnh của lão rồi.
Tóm lại là, trước hết phải phủi sạch bản thân đã.
Sau đó còn có thể lấy được danh nghĩa một “công thần”.
Ừm, mình quá cơ trí.
“Mấy ngày gần đây, đừng ra khỏi tông”.
Linh Lung để lại câu này rồi quay người đi luôn.
Triệu Bân rảo bước đuổi theo, túm lấy góc áo của Linh Lung: “Phí tổn thất tinh thần”.
“Ban nãy, nếu không phải có ta giảng hòa, ngươi còn sống sót mà bước ra ngoài được không?”, Linh Lung liếc xéo hắn.
“Vì mua tình báo, đệ tử sắp khuynh gia bại sản rồi”, Triệu Bân hô ầm lên.
“Cứ tạm thời nợ đã!”, Linh Lung bước ra ngoài, thoáng chốc đã không thấy bóng dáng nữa.
Triệu Bân không đuổi theo, đuổi cũng không kịp.
Thế nhưng, vở kịch này vẫn khá ổn đấy chứ, hắn là đạo diễn, nhân vật chính là Linh Lung, bởi một vài lời thoại thốt ra từ miệng cô ta mới đủ phân lượng, nếu không làm sao Tử Y Hầu chịu thôi?
Vừa ra khỏi đại đường đã thấy Tử Đô.
Sắc mặt của hắn ta trông chẳng tươi tắn gì.
Vốn dĩ là thế mà, khó khăn lắm mới bắt được tên này với một tội danh lớn, thật không ngờ hắn được phán vô tội và phóng thích, thậm chí đích thân Tử Y Hầu chạy tới cũng không gây ra động tĩnh gì.
Triệu Bân không ngó ngàng, đi thẳng ra khỏi Trấn Ma Ti.
Khi hắn hòa vào dòng người trên phố, ánh mắt của muôn dân nhìn hắn có vẻ kỳ lạ.
Cấu kết với Ma gia là một tội danh lớn, nghe nói đến cả Linh Lung và Tử Y Hầu cũng tới rồi, vậy mà tên này chẳng sao hết, không hề giống với thói quen xử sự của Tử Y Hầu! Hay là do sau lưng Cơ Ngân có “chống lưng” bền và chắc, ví dụ như Hồng Tước của Đại Hạ, hay là Hồng Uyên gì đó.
Đêm đó, Triệu Bân không tới thanh lâu.
Từ khi hắn ra khỏi Trấn Ma Ti đã có người âm thầm bám theo.
Chắc chắn là người của Tử Y Hầu, làm sao lão có thể tin lời hắn hoàn toàn được. Có một số chuyện cứ âm thầm quan sát sẽ tốt hơn, một võ tu hèn mọn, lão không tin hắn không bao giờ để lộ sơ hở. Đến lúc đó, Tử Y Hầu mới thực sự ra tay.
Về điều này, Triệu Bân đã dự liệu trước.
Ra khỏi đế đô, hắn đi thẳng tới Thiên Tông.
Khi ngang qua đỉnh Ngọc Linh, hắn tới thăm Long Phi. Cô ta vẫn đang bị phong ấn, ngủ một giấc an tường. Trên đỉnh Thanh Vũ, đám đồng bọn chưa ngủ, thấy hắn lên mà cảm thán một hồi. Ai cũng nghe nói Cơ Ngân bị bắt, sau đó được thả ra vì vô tội, quả thực không nghĩ nổi tên này đã lừa Tử Y Hầu thế nào.
Huyễn Mộng cũng ở đó, chắc hẳn biết rõ mười mươi.
Kỹ năng diễn của người nào đó xứng tầm ảnh đế rồi.
“Ngày mai rồi nói”.
Triệu Bân mỉm cười vẫy tay rồi về lầu các.
Xong việc, hắn khóa cửa phòng, lấy mảnh huyền giáp còn sót lại do trước đó trong vụ nổ của thánh tử Thi tộc. Thứ này không thể nào sửa chữa được rồi, phải chế tạo một bộ khác, thêm cả roi sắt đen cũng phải phục chế một cây.
Hắn rất bận rộn, còn Thiên Tông cũng không yên ả.
Linh Lung đích thân đi tìm Dương Huyền Tông.
“Chuyện này… làm sao có thể!”
Tiếng hô kinh ngạc của Dương Huyền Tông cũng chỉ có Linh Lung nghe thấy được, nhìn danh sách gian tế mà ông ta kinh ngạc đến mức không thể kinh ngạc thêm được nữa. Ba chữ Bạch Huyền Thạch vô cùng chói mắt, thân phận của lão ta quá đặc thù.
Hai người trù tính rất lâu.
Họ không bắt người ngay mà phải sàng lọc đã.
Lỡ như bắt sai người thì lúng túng lắm, việc này cần tiến hành âm thầm.
Ba ngày ròng rã không thấy Triệu Bân ra khỏi phòng.
Lăng Phi và những người khác tất nhiên sẽ không quấy rầy, mỗi khi Triệu Bân bế quan toàn tung đại chiêu.
Xẹt! Xẹt!
Trong lầu gác, tiếng xẹt xẹt của sấm sét vang lên không ngừng, một bộ áo giáp màu đen về cơ bản đã thành hình. Triệu Bân đang dùng sấm sét phối hợp cùng chân khí Thái Dương và khí huyền hoàng để khắc họa các hóa văn bí ẩn, hay nói cách khác là hoa văn của trận pháp. Thứ này quý giá không vì chất liệu mà vì trận pháp cấm chế bên trên.
Quá trình này khá dài.
Đến ngày thứ chín, Triệu Bân mới dừng tay.
Huyền giáp đã được luyện xong, lấp lánh ánh sáng huyền ảo. Hoa văn bí ẩn trên đó như sống động, sau đó lại chìm vào bề mặt huyền giáp. Triệu Bân biến ra phân thân để thử nghiệm, uy lực và khả năng phản sát thương đều đủ mạnh.
“Khá lắm!”
Triệu Bân mỉm cười, cất huyền giáp đi.
Sau đó Triệu Bân tập trung tinh lực chế tạo roi sắt, hắn đã chọn sẵn chất liệu là một miếng huyền thiếc màu vàng. Khi được tôi luyện bằng thiên lôi, nó sẽ có hình dạng của một chiếc roi sắt, từng góc cạnh được chạm khắc rất tinh xảo.
Giống như huyền giáp:
Thứ này không quý ở chất liệu mà quý ở cấm chế trên đó.
Luyện chế roi sắt rất dễ, khắc hoa văn trận pháp cấm chế mới khó.
Chớp mắt lại qua thêm chín ngày nữa.
Trong vòng chín ngày này, Thiên Tông vẫn yên ổn.
Thế nhưng, cái gọi là “yên ổn” cũng chỉ nằm ở bề ngoài, bởi Dương Huyền Tông và Linh Lung đã ra tay rồi. Phàm là gian tế bị điều tra ra sẽ biến mất trong một đêm, hoặc bị sát hại, hoặc bị giam lỏng, không ai biết kẻ đó đã đi đâu, người ngoài hỏi đến sẽ được thông báo “đi chấp hành nhiệm vụ bí mật”.
“Đúng là không giả được”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!