Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vô Thượng Luân Hồi Chi Môn - Triệu Bân (FULL)

 
             Thiên Vũ và Sở Vô Sương cũng không nói gì chắp tay chào rồi rời đi.  

             Sau khi họ đi, Dương Huyền Tông mới nhìn Triệu Bân: “Còn có thể liên lạc với nhà họ Ma không?”  

             “Tùy tình hình!”, Triệu Bân ho một tiếng.  

             “Nếu có thể thì truyền lời thay ta: Thiên Tông muốn toàn bộ tình báo của Ma gia, giá không thành vấn đề!”. Dương Huyền Tông cũng không nói nhảm, tiến thẳng vào trọng điểm. Hiện tại, mạng lưới tình báo của Đại Hạ đã bị hủy tới tan nát, đừng nói Tử Y Hầu, ngay cả chưởng tông như ông ta cũng mù mịt. Trong Thiên Tông có nhiều gián điệp như vậy, họ đã bị thẩm thấu tới không thể khống chế, phải nhanh chóng sửa chữa.  

             Loạn trong giặc ngoài, không nên chậm trễ.  

             Trước tiên phải ổn định “nhà mình” trước để đỡ phải bị hạn chế ở hậu phương khi chiến tranh, so với tìm gián điệp, mua tình báo từ Ma gia thì càng có tác dụng, chuyện này đã không còn cách nào khác rồi.  

             “Ta sẽ cố gắng liên lạc!”  

             Triệu Bân gật đầu, trong lòng cân nhắc.  

             Hắn sẽ ưu tiên cân nhắc những thứ liên quan tới Huyết Y Môn và tộc xác chết, chúng có nhiều cứ điểm như vậy, họ không dám đụng, thế cũng không có nghĩa Hoàng tộc và Thiên Tông không dám, làm vậy cũng đỡ cho đám người đó chạy ra ngoài làm loạn  

             Triệu Bân cũng đi.  

             Sau lưng, Dương Huyền Tông đang vuốt chòm râu.  

             Có thể lên làm chưởng môn Thiên Tông, ông ta không phải kẻ ngu, Ma gia chịu đưa tình báo cho Cơ Ngân thì chứng tỏ quan hệ giữa hai bên không tệ. Phải biết là có vài tin tình báo, dù có tiền cũng không mua được, như Ma gia, tình báo của họ chính là tiền vốn, vào thời khắc quan trọng, đó là đồ cứu mạng.  

             Bên này, Triệu Bân đi một đường xuống chân núi.  

             Đi một hồi, hắn thấy Sở Vô Sương đang ngồi trước thềm đá chờ đợi, hiển nhiên cô ta đang chờ ai đó.  

             “Để thế này thì quá đáng rồi!”, Triệu Bân cuộn bàn tay nhỏ bé.  

             “Đi dạo phố với ta!”, Sở Vô Sương thản nhiên nói.  

             “Cái gì?”  

             “Theo ta dạo phố!”  

             “Không đi!”  

             “Ta biết ai có bí thuật Thiên Nhãn!”, Sở Vô Sương lại chêm thêm một câu.  

             “Dạo ở đâu?”, Triệu Bân lại vòng về, vẻ mặt tươi tắn  

             Sở Vô Sương thấy thế thì không nhịn được mà muốn cười, đúng là không hiểu nổi trong não tên này hoạt động thế nào nữa! Trong mắt hắn, bảo vật còn quan trọng hơn là con gái, nghe nói bí pháp Thiên Nhãn, nhìn hai mắt mà xem... sáng lóa luôn. Cô ta có lý do tin tưởng là nếu đưa luôn bí pháp cho Cơ Ngân thì tên này quay đầu bỏ chạy luôn.  

             “Đuổi kịp đó!”, Sở Vô Sương sải chân bước đi.  

             Triệu Bân cũng khá chuyên nghiệp, cặp chân ngắn bay vèo vèo, theo sát Sở Vô Sương, sợ cô ta chạy mất, thật ra là hắn sợ bí thuật Thiên Nhãn chạy cơ, cũng không biết từ bao giờ mà cháu gái của nữ soái Xích Diễm lại trở nên bạo dạn tới thế, còn mời hắn dạo phố cơ đấy.  

             Trên thực tế, cô gái này sợ vào đất ma rồi thì... không về được nữa.  

             Thế nên một vài việc vẫn nên làm sớm thôi, ví dụ như dẫn người nào đó đi dạo phố một vòng, dạo thôi cũng được, hẹn hò cũng được, cô cô đã nói: Đời người ngắn ngủi, đừng để lại sự tiếc nuối!  

             Triệu công tử chẳng nghĩ nhiều, trong đầu chỉ nhớ mỗi bí thuật.  

             “Nói thật thì hai người họ không quá xứng!”  

             Khi họ đi ngang qua một rừng cây thì vô tình thấy Tô Vũ và Tư Không Kiếm Nam. Hai tên này khoanh tay ngồi xổm trên tảng đá, chẳng biết đang làm gì, thấy Triệu Bân và Sở Vô Sương thì lại bình luận một câu không xứng.  

             “Kiểu mẫu không hợp!”  

             Sau đó, hai người lại thêm một câu đầy học vấn.  

             Hai người giương mắt nhìn, Triệu Bân và Sở Vô Sương đã đi xa, thẳng tới khi ra khỏi Thiên Tông. Hai người đi tới Đế Đô. Dạo phố mà, Đế Đô là gần nhất, chỉ mười mấy dặm thôi, nhoáng cái là tới.  

             “Bí thuật Thiên Nhãn mà cô nói ở đâu thế?”  

             Vấn đề này... Triệu công tử đã hỏi không biết bao nhiêu lần suốt chặng đường.  

             “Trừ bí thuật, ngươi chẳng quan tâm thứ khác sao?”, Sở Vô Sương liếc mắt Triệu Bân một cái.  

             Triệu Bân rũ đầu, nhìn đôi tay, cặp chân nhỏ của mình: Điều kiện không cho phép mà!  

             Sở Vô Sương bị chọc cười, xen vào trong đám đông.  

             Triệu Bân vội đuổi theo như một người hầu bé nhỏ, không thể chạy loạn, trên đường nhiều người như vậy, sơ sẩy thì sẽ dẫm lên hắn. Hắn phải nhìn kỹ phương hướng, cũng không thể để Sở Vô Sương dụ về nhà, cô ta là người thù dai, không chừng hắn sẽ lại bị đánh tơi bời mất!  

             Dạo phố với con gái thì hiển nhiên không thiếu việc mua quần áo.  

             Hai người cứ đi vài vòng rồi quẹo vào Đào Hoa các, đây là nơi bán quần áo của Đào Tiên Tử. Mỗi một món quần áo đều có thêu hoa đào, dùng châm pháp Song Phượng, đẹp nhất thiên hạ, thêu rất sống động.  

             Hôm nay Đào Tiên Tử rảnh nên ngồi trong cửa hàng.  

             Sở Vô Sương tiến vào, Đào Tiên Tử đang cầm một quyển sách cổ đọc.  

             “Cô nhóc, một mình à!”, Đào Tiên Tử cười hỏi.  

             “Chẳng phải còn một đây sao?”, Triệu Bân nhảy lên một cái, lộ ra nửa cái đầu.  

             Đào Tiên Tử thấy thế, ho khan một tiếng, cũng không biết là do quầy cao hay là chiều cao của tên này quá thấp mà cô ta không thấy được, hoặc có thể là, là cô ta đọc sách quá mê mẩn nên quên mất cảm giác.  

             Sở Vô Sương che miệng cười rồi đi chọn quần áo.  

             “Tiền bối, nghe nói người và Đan Phượng Phù Dung rất thân nhỉ!”. Bên này, Triệu Bân cầm một cái ghế nhỏ, giẫm lên trên, tay vịn quầy nhưng vẫn chỉ lộ nửa cái đầu, mắt to chớp chớp nhìn Đào Tiên Tử.  

             “Đan Phượng Phù Dung, Song Phượng Đào Hoa, cả Đại Hạ đều biết!”, Đào Tiên Tử đáp.  

             “Vì sao người đó bị nhốt thế?”, Triệu Bân lại hỏi.  

             “Không nên hỏi thì tốt nhất đừng hỏi!”, Đào Tiên Tử nhẹ giọng nói.  

             “Nghe nói là người đó bị bệnh nặng lắm hả?”  

             “Vẫn khỏe mạnh, bệnh tật gì!”  

             Triệu Bân thuận miệng hỏi, Đào tiên Tử cũng thuận miệng đáp. Sau khi nói xong thì cô ta mới cảm thấy không đúng, tên nhóc này đang nhử cô ta nói, điều này khiến cô ta phải nhìn Triệu Bân mấy lần. Có vẻ Cơ Ngân này rất

 

 

             

Nhấn Mở Bình Luận