Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vô Thượng Luân Hồi Chi Môn - Triệu Bân (FULL)

 
             Trên đường phố Đế Đô.  

             Triệu Bân và Sở Vô Sương đang dạo phố.  

             Triệu Bân nắm chặt hai nắm tay nhỏ bé, toàn tâm toàn ý nghĩ đến bí thuật Thiên Nhãn, Sở Vô Sương ở bên cạnh hắn thì khác, hôm nay dường như cô ta cũng hoạt bát hơn thường ngày, cười cũng nhiều hơn trước. Trên đường đi bọn họ gặp không ít người quen, ai cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, Sở gia đại tiểu thư ngày thường lạnh lùng lãnh đạm sao hôm nay lại vui vẻ ngọt ngào đến vậy?  

             Thái độ lúc đi dạo phố thế nào còn tùy thuộc vào người đi bên cạnh là ai.  

             Nếu như người đi cùng là Man Đằng thì có lẽ cô ta đã biến mất không tăm tích từ sớm rồi.  

             Ngày hôm nay trôi qua thật nhanh đối với Sở Vô Sương, từ lúc sinh ra thì hôm nay mới là ngày mà cô ta cảm thấy thoải mái nhất, có lẽ đây chính là cuộc sống tiêu sái mà cô cô của cô ta đã từng nói tới.  

             Đêm trăng lặng yên buông xuống nhân gian.  

             Hai người bước lên một cây cầu có mái vòm.  

             Trên bầu trời có ánh sao sáng trong như ngọc, chính giữa là vầng trăng sáng tỏ.  

             Đứng từ đây có thể nhìn thấy ánh đèn của hàng vạn ngôi nhà bên dưới, những đám mây bên trên thì lượn lờ quanh trăng sáng, ý cảnh ảo mộng tươi đẹp vô cùng.  

             Sở Vô Sương ngắm cảnh, ánh mắt mê say.  

             Triệu Bân ở bên cạnh chỉ ngáp dài một cái.  

             Vào những lúc như thế này ai cũng biết mấy cô nương luôn muốn tìm một bờ vai để dựa vào. Nhưng thật đáng tiếc, người nào đó bây giờ quá thấp bé, miễn cưỡng cũng chỉ có thể ôm một cái rồi dựa một chút vào bờ vai nhỏ bé đến đáng thương của hắn.  

             “Ngươi nói xem chúng ta có thể sống sót trở về từ đất Ma không?”, Sở Vô Sương đột nhiên nói.  

             “Trả cho ta chút phí bảo vệ thì ta sẽ bảo vệ cho cô”, Triệu Bân vừa nói vừa cầm linh quả ăn ngon lành.  

             Sở Vô Sương liếc xéo hắn ta một cái rồi liền xoay người bước xuống cầu.  

             Triệu Bân nhanh chóng chạy theo: "Còn bí thuật Thiên Nhãn..."  

             Sở Vô Sương không đáp lại, chỉ thẳng một đường mà đi.  

             Cái tên này... trong đầu chỉ có bí thuật mà thôi!  

             Đi một lúc thì hai người bọn họ lại dừng ở phía trước một cửa hàng tạp phẩm.  

             Chủ cửa hàng là một bà lão tóc bạc, khi hai người bước vào thì bà ấy đang bận khắc tượng gỗ. Dường như bà ấy nhận ra Sở Vô Sương cho nên liền dịu dàng mỉm cười, nhưng khi nhìn thấy Triệu Bân bước vào thì bà ta lại liếc mắt trầm ngâm, tên nhóc này tuy nhỏ xíu nhưng có khí huyết dồi dào, sinh mệnh lực tràn đầy, chắc chắn là Cơ Ngân của Thiên Tông. Bà ta không ngờ hắn lại đi cùng với Sở Vô Sương.  

             "Cảnh giới Chuẩn Thiên?"  

             Triệu Bân cả kinh, thật đúng là.  

             Nhìn người không thể chỉ nhìn vào tướng mạo, một bà lão trông bình thường như thế này không ngờ lại là một cường giả cảnh giới Chuẩn Thiên! Chỉ có điều tuổi tác của bà ta cũng đã cao, khí huyết thiếu thốn cho nên tuổi thọ cũng không còn được bao nhiêu.  

             "Bà bà", Sở Vô Sương cung kính cúi đầu thi lễ.  

             "Bái kiến tiền bối", Triệu Bân đứng bên cạnh cũng rất hiểu lễ nghĩa.  

             "Ngồi đó đi, ta sắp xong rồi".  

             Lão bà bà mỉm cười hiền lành nói rồi lại dùng dao khắc lên tượng gỗ, từ từ chạm khắc ra một binh sĩ thân mặc áo giáp, thắt lưng giắt theo đao lớn đang ngồi trên kỵ mã rong ruổi sa trường, mỗi một đường chạm khắc đều trông rất sống động như thật.  

             "Sát khí".  

             Triệu Bân lẩm bẩm, từ bên trong cơ thể của lão bà bà toát ra một luồng sát khí còn khiến cho hắn áp lực hơn cả nữ soái Xích Diễm, luồng sát khí này chỉ có ở trên chiến trường mới có thể bộc phát ra được, có thể thấy được bà ấy đã từng kinh qua chiến trường, hơn nữa còn không chỉ một lần, thậm chí chỉ vài tháng hay vài năm thì cũng không thể nào bộc phát ra được sát khí nồng đậm đến như thế.  

             "Ngươi có biết bà bà là ai không?", Sở Vô Sương thấp giọng nói với Triệu Bân.  

             “Ai vậy?”, Triệu Bân liếc nhìn cô ta hỏi, hắn cũng rất muốn biết.  

             "Sư thúc của cô cô ta, cựu thống soái quân Xích Diễm", Sở Vô Sương nói.  

             “Quả nhiên”, Triệu Bân thổn thức trong lòng, khó trách sát khí toát ra từ bà ấy lại nồng đậm nhường này.  

             Trong khi bọn họ đang nói chuyện thì lão bà bà đã bỏ con dao khắc xuống.  

             Sau đó bà ấy đặt bước tượng gỗ vừa chạm khắc lên trên giá, trên giá đã có sẵn rất nhiều bức tượng gỗ, tất cả đều chạm khắc hình binh sĩ, không cần hỏi cùng biết đây đều là chiến hữu của bà ấy trên sa trường, hơn nữa có lẽ bọn họ còn đều là những người đã chết trận sa trường.  

             Triệu Bân nhìn cũng cảm thấy bi thương.  

             Lão bà bà này trước đây hẳn cũng là một bậc phong hoa tuyệt đại.  

             Đáng tiếc năm tháng như dao, một nữ soái từng rong ruổi sa trường nay đã gần đất xa trời, ở đây mở một cửa hàng tạp phẩm nhỏ, dùng từng mũi dao chạm khắc lại những năm tháng hào hùng xưa, mỗi một bức tượng gỗ chạm khắc đều là một mảnh kỷ niệm quý giá của bà ấy.  

             Sau khi xong việc, bà ấy lại lấy ra một quyển sách cổ.  

             "Đa tạ tiền bối".  

             Triệu Bân vội vàng đứng dậy, lão bà bà đang đưa sách cổ cho hắn.  

             Bí quyển này đã tồn tại từ rất lâu, bên trên có viết bốn chữ lớn: Di Thiên Hoán Địa, cũng không biết là ai đã viết ra nó mà trông nét chữ hết sức cứng cáp, sau khi Triệu Bân mở ra xem thì hai mắt liền sáng lên, bí thuật được viết bên trong bí quyển này hết sức bất phàm, dạy cho hắn cách chỉ cần dùng Thiên Nhãn nhắm vào đối phương thì liền có thể hoán đổi vị trí cho đối phương.  

             "Thế giới rộng lớn, không gì là không thể".  

             Sau khi đọc qua bí quyển, Triệu Bân thầm cảm thán trong lòng.  

             Bí thuật này dạy cách hoán đổi vị trí, trong lúc cấp bách hắn có thể dùng để trốn chạy hoặc để ẩn thân, đúng là rất hữu dụng. Tuy nhiên vẫn còn chỗ không được hoàn mỹ, bởi vì bí thuật này rất cao cấp cho nên khi sử dụng nó phải không ngừng tiêu hao đồng lực, chẳng những thế còn phải tiêu hao tuổi thọ.  

             Ngoài ra, trước khi thi triển nó thì còn phải suy xét xem hắn có thể áp dụng nó lên ai.  

             Như Sở Vô Sương thì hắn hoàn toàn có thể áp dụng bí thuật hoán đổi vị trí với cô ta được.  

             Nhưng như lão bà bà này thì khác, bà ấy là cường giả Chuẩn Thiên có nội tình quá mạnh mẽ, cho dù bà ấy có đứng yên thì hắn cũng không có khả năng áp dụng bí thuật hoán đổi vị trí với bà ấy. Cho nên mới nói, tiền đề của việc sử dụng bí thuật chính là sự chênh lệch thực lực phải không quá lớn, nếu như hắn có thực lực đủ mạnh thì đừng nói là người, ngay cả một tòa núi hắn cũng có thể hoán đổi vị trí được.  

             Hắn vẫn chưa đọc kỹ, đợi về nhà hắn sẽ lấy bí quyển ra nghiên cứu kỹ hơn.  

             Hôm nay không uổng công ra ngoài, đi dạo phố còn được nhận một bộ bí thuật tốt.  

             Ngoài ra hắn còn có Thanh Giác, tuy rằng hắn không biết nó từ đâu mà ra nhưng hắn chắc chắn nó là vật không tầm thường, thậm chí còn có liên quan tới Tiên gia, bởi vì phía trên Thanh Giác có một luồng khí tức không thuộc về phàm trần, lại bị nhiễm một chút Tiên lực cho nên hắn mới có thể khẳng định như vậy.  

             "Đúng là quý nhân!"  

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận