Bà lão tóc bạc vươn tay ra nhẹ nhàng vuốt má của Sở Vô Sương, ánh mắt vô cùng dịu dàng và cưng chiều giống như một người bà đang nhìn cháu gái của mình, tuy nhiên, bên trong ánh mắt của bà ấy dường như còn ẩn chứa một chút tiếc nuối.
Thật lâu sau thì bà ấy mới thu tay lại.
Sau đó bà ấy liền phất tay quay lưng đi.
Sở Vô Sương dường như còn muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng cũng yên lặng rời đi.
Triệu Bân chấp tay thi lễ, đi theo cô ta ra khỏi cửa hàng.
Cách cửa hàng tạp phẩm không xa có một tấm bia đá, Sở Vô Sương dừng lại phía sau tấm bia đá, dùng tấm bia đá che chắn, lẳng lặng nhìn về phía cửa hàng tạp phẩm. Triệu Bân khó hiểu ngồi xổm bên cạnh cô ta, không biết cô ta đang nghĩ gì mà trong ánh mắt lại ẩn chứa rất nhiều bi thương.
Không lâu sau, bọn họ liền nhìn thấy lão bà bà bước ra khỏi cửa hàng.
Triệu Bân cau mày, cố nhìn rõ.
Cũng không thể trách hắn, chỉ là do lão bà bà đã thay đổi y phục, lúc nãy bà ấy mặc một bộ y phục màu trắng, bây giờ thì đã thay ra một thân chiến y, nhìn từ xa thì bà ấy vẫn là một nữ tướng oai phong lẫm liệt mặc dù tuổi đã già.
"Bà ấy muốn ra chiến trường?"
Triệu Bân thầm nói trong lòng, lúc này hắn mới hiểu được sự tiếc nuối trong đối mắt của lão bà bà lúc nãy, cũng hiểu được sự bi thương trong ánh mắt của Sở Vô Sương vừa rồi, không biết là do nơi biên quan có chiến sự khẩn cấp hay là do lão bà bà không buông bỏ được, cuối cùng vẫn muốn được chết trên chiến trường.
Tiếng ngựa chiến vang lên ngay sau đó.
Lão bà bà thúc ngựa phi nước đại, đã đi càng lúc càng xa.
Trong một chớp mắt bà ấy còn quay đầu lại nhìn thoáng qua tấm bia đá, dường như bà ấy đã biết Sở Vô Sương đang nấp ở phía sau tấm bia đá cho nên liền nở một nụ cười hiền lành, lần này bà ấy ra sa trường cũng chính là lần cuối cùng bọn họ gặp nhau.
Hai mắt Sở Vô Sương đã ầng ậng nước, tầm nhìn dần dần trở nên mơ hồ.
Thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên Triệu Bân nhìn thấy Sở Vô Sương khóc.
Không biết đến lúc nào thì cô ta mới xoay người rời đi, biến mất trên đường phố.
Triệu Bân hít sâu một hơi rồi cũng lên đường trở về, tâm trạng của hắn có chút nặng nề, ai dám bảo nữ nhân không bằng nam nhân, giống như lão bà bà này vậy, mặc dù tuổi tác đã cao nhưng vẫn hết sức quật cường, vẫn xem trách nhiệm gánh vác quốc gia trên vai là tín niệm của mình.
Khi hắn trở về đỉnh Thanh Vũ thì mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ.
Triệu Bân đóng cửa phòng lại, khoanh chân ngồi xuống.
Hắn lấy ra bí quyển Di Thiên Hoán Địa đặt trước mặt tĩnh tâm nghiên cứu, lúc nãy hắn chỉ mới đọc sơ qua một lần cho nên vẫn chưa lĩnh ngộ được gì, lần này đọc lại liền có thể lĩnh ngộ ra rất nhiều đạo lí. Bí thuật bên trong có liên quan đến việc dịch chuyển trong không gian, điểm này cũng có chút giống với đạo lí của Thiên Nhãn Thuấn Thân.
Phàm là bí thuật liên qua đến việc dịch chuyển trong không gian đều hết sức bá đạo.
Bí thuật cao cấp bậc này người bình thường chắc chắn không dùng được.
Nhưng hắn thì khác, hắn có tái sinh lực chống đỡ, cho dù có bị vết cắt không gian cắt qua thân thể thì cũng có thể rất nhanh phục hồi lại như cũ, đổi lại là võ tu bình thường dùng tới bí thuật này thì đúng là quá nguy hiểm, chỉ sợ còn chưa kịp hoán đổi vị trí thì đã bị vết cắt không gian cắt chết, tất cả những loại bí thuật bá đạo nhường này đều rất nguy hiểm đối với người thi thuật.
"Bị thiếu rồi".
Sau khi nghiên cứu kỹ lưỡng, Triệu Bân liền đưa ra kết luận này.
Bí thuật này không hoàn chỉnh, tức là sẽ có rất nhiều điểm mâu thuẫn bên trong đó cần hắn suy luận, cũng cần hắn diễn hóa nhiều lần. Bí thuật liên quan đến dịch chuyển trong không gian không phải là chuyện đùa, phải lĩnh ngộ thật sâu thì mới có thể thi triển được.
Nói là làm.
Hắn khẽ nhắm mắt lại, tĩnh tâm nghiên cứu và diễn hóa.
Hắn ngồi nghiên cứu bí thuật suốt hai ngày hai đêm.
Trong khoảng thời gian này, cả Dương Huyền Tông và Linh Lung đều lui tới nhiều lần để thăm dò tin tức, cũng để xem xét tình trạng của Cơ Ngân. Dù sao thì chỉ còn một ngày nữa là hắn cùng với hai người kia phải mang theo sứ mệnh to lớn tiến vào đất Ma.
Việc này là hoàn toàn tuyệt mật.
Những người có thể biết về việc này trên cả Đại Hạ không có quá năm người.
"Đám người Quỷ Minh thật không biết an phận!"
Linh Lung trầm ngâm suy nghĩ, rất có thể đã tra ra chuyện gì đó.
Dương Huyền Tông nghe thấy lời này thì khẽ động, đất Ma xảy ra dị tượng đã gây nên động tĩnh rất lớn, không chỉ có hoàng phi Vũ Linh trông thấy mà còn có rất nhiều người khác trông thấy, trong đó tất nhiên có cả ba người Quỷ Minh. Hoàng phi có thể nhận ra thì làm sao bọn họ không thể nhận ra, cho nên bọn họ nhất định cũng sẽ phái người vào đó tìm đan Trường Sinh Bất Lão.
Ngoài ra, còn có các thế lực lớn khác.
Chẳng hạn như Huyết Y Môn và Thi tộc nhất định cũng sẽ không chịu ngồi yên.
Vì vậy, nhiệm vụ lần này rất là rất khó khăn.
Cho đến tận đêm khuya thì Triệu Bân mới chậm rãi mở mắt ra.
Sau hai ngày hai đêm nghiên cứu thì hắn cũng đã ngộ ra vài phần tinh túy, tuy nhiên còn lâu mới có thể hiểu được hoàn toàn. Hơn nữa, bí thuật này còn chưa hoàn chỉnh, hắn chẳng những cần phải lĩnh ngộ mà còn cần phải suy luận, lúc này hắn có thể ngộ ra một ít tinh túy thì cũng đã đủ để tự hào rồi, ngay cả hắn mà còn phải lao lực như vậy thì đừng nói đến người khác.
Bước ra khỏi cửa phòng, hắn đứng yên bất động.
Hắn mở ra Thiên Nhãn, nhìn thẳng vào một chiếc bàn đá.
"Di Thiên Hoán Địa".
Hắn khẽ quát lên một tiếng rồi liền biến mất.
Chiếc bàn đá cũng đã biến mất cùng với hắn.
Vị trí của hắn và chiếc bàn đá ngay lập tức hoán đổi. Bộ dạng của Triệu Bân sau khi hoán đổi vị trí hết sức thê thảm, đồng lực đã tiêu hao sạch sẽ, ngay cả tuổi thọ cũng bị ảnh hưởng, khóe mắt không ngừng chảy ra máu tươi, khóe miệng cũng chảy máu giàn giụa, trên người còn bị khoét ra mấy chục lỗ máu lớn nhỏ, đều là vết thương do vết cắt không gian cắt trúng. Nếu như không có tái sinh lực thì những vết thương này rất khó để có thể phục hồi như cũ, thậm chí còn càng lúc càng trở nên đau đớn hơn.
Lần đầu tiên thi triển xem như đã thành công.
Tất nhiên, nếu hắn muốn sử dụng trong thực chiến thì vẫn còn cần rất nhiều thời gian.
"Bí thuật tốt".
Triệu Bân cười, lau vết máu nơi khóe