Ngoại trừ Đao Vô Ngân thì ở đây còn có rất nhiều người của trấn ma ti đang trấn thủ, đội hình hết sức chỉnh tề. Nơi đây là một trong những lối vào đất Ma, vẫn còn những lối vào ở nơi khác nhưng lối vào này là gần nhất.
"Sớm ngày trở về".
Đao Vô Ngân mở miệng nói, cố gắng hết sức nặn ra một nụ cười.
Ba người gật đầu, khoác hắc bào che dấu khí tức cùng diện mạo toàn thân sau đó cùng nhau bước vào. Mọi người nhìn theo bóng lưng bọn họ dần dần biến mất trong sương ma dày đặc cho đến khi chỉ còn lại những bóng lưng mờ nhạt.
“Đây… chính là đất Ma!”, Triệu Bân hết nhìn trái lại nhìn phải.
Đất Ma thật sự quá quỷ dị, nó hết sức khô cằn, được tạo thành từ những loại vật chất kì quái khiến cho cây cỏ không thể mọc lên nổi. Bọn họ ngẩng đầu nhìn lên trời thì thấy tuy là ban ngày nhưng ánh sáng mặt trời ở đây cực kì ảm đạm, càng đi sâu vào trong thì ánh sáng lại càng yếu ớt giống như có tầng tầng vải đen xuất hiện che lấp Càn Khôn.
So với hắn thì Sở Vô Sương cùng Thiên Vũ có vẻ bình tĩnh hơn.
Bọn họ đều là thân thích của nguyên soái cho nên từ mấy năm trước đã được đến đất Ma lịch luyện. Dù vậy bọn họ cũng chỉ được đi loanh quanh ở bên ngoài chứ không được tiến sâu vào bên trong, chỉ có quỷ mới biết được bên trong có bao nhiêu hung hiểm.
Đi bộ hết nữa canh giờ thì ba người mới dừng lại.
Cách đó không xa có một tấm bia đá.
Tấm bia đá này trông rất cổ xưa, bên ngoài loang lổ bám không ít tro bụi, bên trên có khắc hai chữ cứng cáp thật to: đất Ma. Xung quanh tấm bia đá thường xuyên có người của trấn ma ti lui tới, hầu hết đều cầm theo đao kiếm đi tuần tra qua lại.
Trước khi đến đây Triệu Bân đã hiểu rõ.
Những nơi mà đệ tử Thiên Tông được đến lịch luyện ở đây cũng chia thành nhiều phần, nếu như tu vi không đủ cao thì chỉ được đi loanh quanh bên ngoài bởi vì càng đi sâu vào trong thì càng nguy hiểm. Người của trấn ma ti cũng chỉ chia ra trấn thủ một số đoạn đường để tránh việc cường giả của các thế lực khác xâm nhập vào, tất nhiên cũng là để bảo hộ cho sự an toàn của đệ tử Thiên Tông, nếu như trong lúc lịch luyện xảy ra nguy cơ thì sẽ có người đi vào giải cứu.
Bọn họ bước qua tấm bia đá, sắc trời lại càng lúc càng tối hơn.
Không chỉ vậy, màn sương ma còn càng lúc càng dày, cuồn phong gào thét ông ông chấn động cực kì giống như tiếng lệ quỷ kêu rên.
Trên đường đi Triệu Bân cũng nhìn thấy rất nhiều bộ xương ngập nửa người trong bùn đất, phần lớn là của đệ tử Thiên Tông, hoặc có lẽ là của những người ngoài vô tình phải chôn thây ở đây.
"Hẳn là nơi này".
Triệu Bân cầm tấm bản đồ do Huyễn Mộng đưa xem đi xem lại.
"Ngươi lại có bản đồ sao?", Thiên Vũ hơi kinh ngạc khi nhìn thấy nó.
Sở Vô Sương không quá bất ngờ, cô ta từ lâu đã biết cái tên này có quen hệ không bình thường với Ma gia cho nên chắc chắn sẽ được Ma gia cung cấp cho một tấm bản đồ, nếu không thì hắn cũng có thể dùng tiền để mua lại bản đồ từ Ma gia. Tấm bản đồ này cho dù cô ta cùng với Thiên Vũ có tiền thì cũng không tìm được chỗ nào bán, mà cho dù có tìm được chỗ bán thì đối phương cũng chưa chắc sẽ chịu bán cho bọn họ.
“Ta mua được đó”, Triệu Bân ha hả cười nói.
“Có vẻ như nó không hoàn chỉnh”, Sở Vô Sương thì thào nói.
“Ừ, nó đã bị mất đi một số chỗ”, Triệu Bân không giấu diếm nói: “Hai người xem kỹ thêm mấy lần nữa đi, tốt nhất nên ghi nhớ lại, đề phòng khi lạc đường lại không tìm thấy nhau".
"Cẩn thận!"
Đáp lại hắn, Thiên Vũ bỗng khẽ quát một tiếng.
Sau đó liền có tiếng lưỡi kiếm vang lên, Thiên Vũ đã kéo Triệu Bân ra rồi dùng kiếm chém về phía đối diện. Bọn họ có thể nghe thấy tiếng hét thảm thiết vang lên, một thứ giống người màu đen sì đã bị Thiên Vũ chém chết.
"Đây là gì?"
Triệu Bân nghi hoặc bước lên, thứ giống người đen sì vừa bị chém chết ban nãy đã hóa thành một vũng máu thịt nhầy nhụa sau đó dần dần hóa thành máu loãng dung nhập vào bùn đất như chưa từng xuất hiện.
“Đây là ma quỷ”, Sở Vô Sương giải thích: “Như ngươi đã chứng kiến, nó không phải là người thật mà là một thực thể kỳ lạ được tạo thành bởi sương ma và sát khí bị nhiễm huyết khí, bên trong đất Ma có rất nhiều ma quỷ dạng này, càng vào sâu thì bọn chúng càng mạnh, đệ tử Thiên Tông đến đây lịch luyện phần lớn đều bị ma quỷ giết chết, thứ mà Thiên Vũ vừa chém chết chẳng qua cũng chỉ là thứ tôm tép, những con quỷ ở sâu bên trong mới thật sự khủng bố".
“Thì ra là như vậy”, Triệu Bân lẩm bẩm, đất Ma còn quỷ dị hơn hắn tưởng tượng.
“Đi”, Thiên Vũ thu kiếm lại, là người đầu tiên bước tiếp.
Triệu Bân nhanh chóng bước theo.
Sở Vô Sương đi cuối, cảnh giác phía sau.
Vèo! Vèo!
Trên đường đi, Triệu Bân hết lần này tới lần khác nghe thấy những âm thanh như có thứ gì đó lướt qua lướt lại.
Xem ra ở đây đều là ma quỷ, có vài lần hắn còn nhìn thấy rõ ràng gương mặt của ma quỷ, hai mắt của chúng đỏ tươi, trong miệng chảy ra chất lỏng màu xanh, bộ mặt dữ tợn dọa người, nhe răng trợn mắt như lệ quỷ bước ra từ luyện ngục khiến cho người khác phải lạnh sống lưng.
Sở Vô Sương nói không sai, càng đi sâu vào trong thì bọn chúng càng mạnh.
Cũng may là bọn họ đủ thận trọng, phối hợp cũng đủ ăn ý, trên đường đi bọn họ đã chém chết hơn chục con quỷ khiến cho những con quỷ yếu kém thậm chí còn không dám lướt qua trước mặt họ.
"Có thần trí sao?"
Triệu Bân nhướng mày, đám quỷ này biết sợ hãi cho nên tất nhiên là cũng có thần trí.
"Sương mù ma, sát khí, tà niệm, ác niệm, huyết khí ít nhiều đều có chút ý thức", Sở Vô Sương thì thào nói: "Những con quỷ ở sâu bên trong có nhiều con còn rất khôn ngoan".
"Thú vị".
Triệu Bân lẩm bẩm rồi lại biến ra thêm một phân thân.
Trên đường đi cứ cách một đoạn là hắn sẽ biến ra một phân thân, dù sao hắn cũng phải tự tìm đường lui cho mình, trong những thời khắc mấu chốt thì pháp trận triệu hoán có thể cứu mạng hắn, đánh không lại liền có thể bỏ chạy, giữ được cái mạng nhỏ mới là quan trọng nhất.
"Chân nguyên của ngươi không tốn tiền sao?"
Sở Vô Sương liếc nhìn Triệu Bân hỏi.
Cô ta nói không sai, để một phân thân tồn tại thì chân thân phải tiêu hao rất nhiều chân nguyên, số lượng phân thân càng nhiều thì số lượng chân nguyên tiêu hao cũng càng nhiều, nếu như chân nguyên giảm sút thì cần phải uống rất nhiều dược hoàn cùng linh dịch để bổ sung chân nguyên.
Nói đến cuối cùng vẫn chỉ là vấn đề tiền bạc mà thôi.
Triệu Bân hất tóc ra sau, vẻ mặt đắc ý như muốn nói: ta có đan hải, có thể tùy ý sử dụng.