Suỵt!
Triệu Bân ra hiệu cho Sở Vô Sương và Thiên Vũ im lặng.
Không thể làm kinh động đến đám người Thi tộc.
Hôm nay sắc trời không tốt, không nên kéo bè kéo lũ đánh nhau.
Sở Vô Sương liếc mắt bực mình nhìn hắn, chuyện đó chỉ có mình ngươi nghĩ ra thôi hay sao!
"Quan tài ở đâu ra?"
Thiên Vũ lẩm bẩm, vẫn dán mắt vào chiếc quan tài cổ, trong mắt lóe lên tia sáng.
Trước khi đến, Linh Lung đã kể cho hắn ta nghe rất nhiều chuyện.
Trước họ có rất nhiều người của hoàng tộc và Thiên Tông đã bước vào di chỉ Ma Vực, hầu hết đều là các trưởng lão dưới hai mươi tuổi của thế hệ trước, nhưng mọi người cũng chưa từng nói ở nơi này lại có một cỗ quan tài!
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện thì đám người Thi tộc đã tiến vào cách đó không xa. Hai kẻ đi bên phải và bên trái đều là võ tu cảm tri hình, vừa bước vào sơn cốc là bọn chúng đã xem xét khắp nơi, đề phòng có nguy cơ để cấp báo cho đồng bọn.
Đáng tiếc đạo hạnh của bọn chúng vẫn còn kém.
Ít nhất thì bọn chúng vẫn còn kém hơn rất nhiều so với nhóm võ tu cảm tri hình của Nguyên Thương. Mấy người Triệu Bân chỉ đứng cách bọn chúng chưa tới vài chục trượng nhưng bọn chúng thậm chí còn không cảm nhận được một chút khí tức nào. Cũng khó trách bọn chúng, trên người của ba người Triệu Bân đều có dán bùa che lấp cao cấp cho nên có thể ngăn cản cảm tri lực của võ tu cảm tri hình.
“Sớm biết thế này thì ta đã gọi cả Phượng Vũ tới đây”.
Trong lòng Triệu Bân thầm nói, Phượng Vũ cũng là một võ tu cảm tri hình, hơn nữa đó còn là thiên phú bẩm sinh của cô ta. Xét về cảm tri lực thì hắn không bằng cô ta, thế mà đám gà mờ này còn không bằng hắn.
"Quan tài?"
Đám người Thi tộc dừng lại, cặp mắt của tên nào cũng sáng lên.
Đám đào mộ chuyên nghiệp này có sự yêu thích đặc biệt đối với quan tài, hoặc là nói, bọn chúng có sự yêu thích đặc biệt đối với những thi thể cổ xưa bên trong quan tài. Thi thể càng lâu năm thì bọn chúng càng phấn khởi, vừa nhìn thấy quan tài thì còn cảm thấy thân thiết hơn nhìn thấy mẹ ruột.
Nhưng bọn chúng cũng không ngu ngốc hành động hấp tấp.
Giữa đường đi lại có một cái quan tài chắn lối, chỉ cần nhìn qua cũng cảm thấy quỷ dị, nếu như nói xung quanh không có cạm bẫy tai quái thì chỉ có quỷ mới tin.
“Đi xem thử đi”, tên cầm đầu đám người Thi tộc thản nhiên nói.
Nhận lệnh, tên Thi tộc thứ chín rón rén cầm kiếm bước ra, thuận tiện còn triệu hồi ra hai thi khôi đi bên cạnh, nếu như giữa đường gặp phải biến cố thì hai thi khôi này sẽ che chắn ở phía trước cho hắn ta.
Khi hắn ta đi tới chỗ cỗ quan tài thì cũng không thấy có việc kì quái gì phát sinh.
Hắn ta cũng giống như phân thân của Triệu Bân, đi vòng vòng quanh quan tài nhiều lần nghiên cứu hoa văn trên quan tài, từ hoa văn trên quan tài xác định niên đại và thân phận của người trong quan tài.
“Phát hiện được gì rồi”, tên cầm đầu đám người Thi tộc quát lên hỏi.
“Ít nhất phải năm ngàn năm”, tên Thi tộc thứ chín vội vàng nói.
“Năm ngàn năm?”, đám người Thi tộc còn lại nghe vậy thì đều khiếp sợ không thôi.
“Vẫn là Thi tộc chuyên nghiệp nhất”, Triệu Bân tặc lưỡi.
Trước đó phân thân của hắn cũng đã từng nghiên cứu qua quan tài nhưng không thể xác định được niên đại của nó, vậy mà Thi tộc chỉ cần nhìn một cái là ra, người xưa nói rất đúng: có công mài sắt có ngày nên kim, đám Thi tộc này đào càng nhiều mộ thì tất nhiên sẽ càng thu được nhiều kiến thức.
“Năm ngàn năm”, Thiên Vũ cũng tặc lưỡi.
Năm ngàn năm, ngay cả cụ rùa cũng thành tinh.
Nếu như tính toán một chút thì có thể thấy cỗ quan tài này đã xuất hiện từ thời man hoang.
Ngẫm lại thì cũng không sai, Bất Diệt Ma Quân chính là vị vua có tài trí hơn người và mưu lược kiệt xuất ở thời man hoang, mà nơi đây lại là di chỉ Ma vực, bên trong có một cỗ quan tài niên đại năm ngàn năm cũng không có gì kì quái, chỉ là không biết tại sao nó lại được đặt ở nơi này mà thôi.
"Năm ngàn năm!"
Đám người Thi tộc phấn khởi không thôi, tuổi tác của thi thể càng cao thì càng hiếm có.
Cứ thử tưởng tượng một xác ướp cổ năm ngàn năm nếu như có thể luyện thành thi khôi thì sẽ có bao nhiêu cường đại, nói không chừng thi thể này còn là thi thể của một cường giả Thiên Võ, đối với bọn chúng mà nói thì đây chính là một báu vật vô giá.
Á!
Tiếng kêu rên thảm thiết đột nhiên vang lên nghe hết sức thê lương.
Đó là tiếng kêu rên của tên Thi tộc thứ chín, hắn ta rất kích động cho nên đã vươn tay ra vuốt ve bên ngoài cỗ quan tài, nhưng khi vừa chạm vào thì lại bị một nguồn năng lượng cực kì đáng sợ đánh trúng khiến cho hắn ta nổ tung thành một vũng máu thịt be bét, ngay cả hai thi khôi của hắn ta cũng đã bị nổ chết.
"Chuyện này..."
Đám người Thi tộc đang chuẩn bị vọt đến đều đồng loạt đứng khựng lại.
Cỗ quan tài này thật quá quỷ dị, vừa sờ một cái là đã phải chôn thây ở đây.
“Cấm chế bảo vệ”.
Tên cầm đầu đám người Thi tộc cau mày nói.
Một cỗ quan tài năm ngàn năm tuổi sao có thể không có cấm chế được chứ.
Là do bọn chúng quá vui sướng, vui sướng tới mức xem nhẹ nguy hiểm xung quanh.
Cũng may là khoảng cách của bọn chúng đứng vẫn còn khá xa, nếu không thì tất cả đã bị nổ chết rồi.
“Ta thật cơ trí”.
Triệu Bân xoa xoa hai bàn tay nhỏ, nhìn thấy vậy cũng sợ hãi mất một lúc.
Cho nên mới nói, ngày sau làm chuyện gì cũng nên để cho phân thân đi trước.
“Ngươi có biết quan tài này thuộc về ai không?”, Sở Vô Sương hỏi.
Triệu Bân lắc đầu, ngay cả đám chuyên đi đào mộ cũng không nhìn ra được thì đừng nói tới một kẻ gà mờ như hắn, cũng không biết là kẻ nào nhàn rỗi như vậy, ở nơi đây lập ra một cái bẫy lớn, chôn một cái đàn đá ở trong quan tài.
"Nhanh lên".
Đám người Thi tộc bắt đầu bận rộn, vội vàng tạo tế đàn, khắc trận văn.
Mặc dù Triệu Bân không biết bọn chúng định làm gì nhưng chắc chắn không phải là chuyện gì tốt lành.
Nói không chừng bọn chúng còn đang nhất quyết muốn đem cỗ quan tài này ra ngoài.
“Đúng là con người, thứ gì thật sự quý giá cũng không biết”.
Nguyệt Thần liếc nhìn rồi nói ra một câu.