Cỗ quan tài không đáp lại, chỉ từ từ sụp đổ.
Sau khi cỗ quan tài sụp đổ thì cây đàn đá bên trong liền lộ ra ngoài, phong cách của nó vừa cổ xưa vừa có chút tang thương, thoạt nhìn thì chỉ trông giống như một cây đàn đá bình thường nhưng thực chất nó đã nằm đây chứng kiến bao nhiêu năm tháng trôi qua, tiếng đàn của nó như còn có thể kể lại cho thế nhân nghe những câu chuyện xưa bất tận khiến cho lòng người bùi ngùi khó tả.
"Không ổn rồi!"
Triệu Bân ngẩng đầu nhìn con quỷ thụ yêu.
Cỗ quan tài đã vỡ nát, khí thế giảm mạnh, trong khi con quỷ thụ yêu thì đang có khí thế cực thịnh, nó phóng ra dây mây đầy trời, ma sát cuồn cuộn tàn phá tứ phương, phá nát sơn cốc.
"Bức ta đại khai sát giới".
Triệu Bân đứng vững, trong mắt tràn đầy sự điên cuồng.
Không còn cách nào khác, chỉ có thể thỉnh đại lão đến đây tọa trấn mà thôi. Đại lão mà hắn đang nghĩ đến tất nhiên là vua Âm Nguyệt và vua Man đệ nhất, chỉ cần thỉnh được một trong hai người thì cũng đủ để có thể đánh con quỷ thụ yêu này thành tro bụi.
Hắn thi triển thuật trầm quan.
Đáng tiếc, thật lâu sau cũng không thấy quan tài trồi lên.
"Sao lại như vậy?"
Triệu Bân cau mày, một lần nữa kết ấn quyết.
Đáng tiếc, vẫn chưa thấy cỗ quan tài nào trồi lên khỏi mặt đất.
"Ở cõi U Minh cũng xảy ra chuyện", Nguyệt Thần lẩm bẩm.
Cô ta đã sớm biết phàm giới Càn Khôn xảy ra biến động.
Nhưng cô ta không ngờ rằng ở cõi U Minh thì Càn Khôn cũng xảy ra biến động, thậm chí còn bị cô lập khỏi dương gian.
Như vậy thì thuật trầm quan của Triệu Bân hoàn toàn không thể kết nối với cõi U Minh.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Triệu Bân không biết rõ sự tình cho nên vẫn cố hết sức kết ấn.
Triệu Bân không nhàn rỗi mà con quỷ thụ yêu cũng không nhàn rỗi, dây mây đầy trời đã nện xuống, ma khí phách trảm tán loạn, nhất quyết phải đánh diệt cả cây đàn cổ và Triệu Bân thành tro bụi.
Keng!
Cây đàn đá không gió vẫn động, lại phát ra tiếng đàn.
Hai bên đối kháng thật sự đã khiến cho đất trời sụp đổ, đất Ma dưới chân đều đã bị cày nát, đám người đột nhập vào trong di chỉ đều đứng thật xa không dám tới gần, sơn cốc bây giờ đã trở thành một nơi chết chóc.
"Ai đang đánh nhau ở đó vậy?"
Đây là điều mà tất cả mọi người đều muốn biết.
Đám người Thi tộc đều nhìn về hướng đó, bọn chúng biết động tĩnh đáng sợ này chắc chắn là do con quỷ thụ yêu đang đối kháng với cỗ quan tài, chính vì biết cho nên bọn chúng mới nghiến răng nghiến lợi. Không cần hỏi cũng biết là do Cơ Ngân đã dẫn quỷ thụ yêu tiến vào sơn cốc, nếu như cỗ quan tài bị phá hủy và thi thể cổ xưa bên trong bị tổn tại thì đó sẽ là một tổn thất rất lớn đối với bọn chúng.
Rống!
Quỷ thụ yêu lại rống rên đầy giận dữ.
Trong chớp mắt nó lại hấp thụ ma lực từ bên dưới lòng đất, khí thế bạo tăng.
"Làm sao để ta giúp ngươi đây?"
Triệu Bân lại hỏi, hai mắt đỏ ngầu.
Hắn đã thôi không kết ấn thi triển thuật trầm quan nữa, chỉ có quỷ mới biết tại sao vào thời khắc quan trọng thì nó lại không có hiệu quả.
Ông!
Đáp lại hắn, cây đàn đá chỉ ông ông chấn động.
Đáng tiếc Triệu Bân không thể nào hiểu được ngụ ý của nó.
Ngao! Ngao!
Tiểu Kỳ Lân đột nhiên kêu lên một tiếng rồi nhảy ra ngoài.
Triệu Bân thấy vậy liền vội vàng gọi nó lại, bên ngoài đang rất nguy hiểm, ngươi chạy ra đây làm gì?
Ngao hú!
Trong mắt tiểu Kỳ Lân hiện lên hung quang, nó hướng về phía quỷ thụ yêu gầm rống liên tục.
Tiếng gầm rống bằng giọng sữa của nó đã thật sự khiến cho con quỷ thụ yêu phải sững lại trong giây lát. Con mợ nó sao tự nhiên lại có một con tiểu Kỳ Lân nhảy ra ngoài, hơn nữa nó lại có huyết mạch bá đạo đến như vậy, đây chính là huyết mạch của hoàng tộc sao?
Ngao hú!
Tiểu Kỳ Lân lại gầm rống lên, hung quang trong mắt càng lóe ra đáng sợ.
Tiểu Kỳ Lân không chỉ là thánh thú mà còn là thụy thú trấn yểm tà ma, trong cơ thể của nó tiềm tàng một nguồn năng lượng thần bí chuyên khắc chế tai họa cùng ma quỷ, ma quỷ bất kể dưới ở hình dạng nào đều không thể che giấu được bản chất tà ma của mình cho nên tất nhiên là rất e ngại Kỳ Lân, hơn nữa tiểu Kỳ Lân này còn là một tiểu Kỳ Lân mang huyết mạch của hoàng tộc cho nên nguồn năng lượng thần kỳ bên trong cơ thể của nó còn cực kì khủng bố.
Chỉ có điều tiểu Kỳ Lân dù sao cũng chỉ là một con non.
Bởi vì nó chỉ là một con non cho nên không thể phát huy được uy lực tuyệt đối.
Rống!
Quỷ thụ yêu lại gầm rống, bên trong tiếng gầm rống của nó lần này lại ẩn chứa sự tham lam.
Kỳ Lân chính là một thứ tốt, nếu như có thể nuốt nó vào trong cơ thể rồi luyện hóa ra tinh hoa thì quỷ thụ yêu có thể lột xác, tất nhiên là quỷ thụ yêu không bao giờ dám trêu chọc vào một con Kỳ Lân trưởng thành nhưng con Kỳ Lân trước mặt chẳng qua cũng chỉ là một con non.
Sự tham lam càng khiến cho nó trở nên điên cuồng hơn.
Bầu trời lúc này đã bị sương mù ma che kín.
Mặt đất lúc này cũng đã bị tầng tầng lớp lớp dây mây chằn chịt như những con trăn khổng lồ trườn ra chặn kín tất cả các lối thoát, bất luận là cây đàn đá, tiểu Kỳ Lân hay Triệu Bân đều không thể thoát ra được chỗ này.
Ngao hú!
Tiểu Kỳ Lân lại gầm rống lên rồi nhảy về phía cây đàn đá.
Tiểu Kỳ Lân trông vậy mà rất đa tài đa nghệ, không ngờ nó còn có thể đánh đàn, chính xác mà nói thì nó chỉ đang nhảy qua nhảy lại phía trên cây đàn đá, tiếng đàn bắt đầu trở nên hết sức lộn xộn nhưng dường như tiếng đàn lộn xộn này lại có lực sát thương lớn hơn.
"Chuyện này... cũng được sao?"
Triệu Bân nhìn thấy vậy thì kinh ngạc không thôi.
Hắn nhìn sang quỷ thụ yêu thì thấy nó đã bị tiếng đàn đánh tới mức đứng không vững.
Để làm được chuyện này thì tiểu Kỳ Lân cũng phải trả một cái giá không nhỏ thân thể của nó vốn hừng hực lửa cháy nhưng sau khi nhảy lên cây đàn đá đánh loạn thì ngọn lửa trên thân của nó cũng dần dần bị mai một, khí huyết mênh mông trong chớp mắt cũng tụt dốc không phanh.
Triệu Bân cau mày, dường như hắn đã hiểu được.
Để đánh được cây đàn đá thì cần phải tiêu hao năng lượng bên trong cơ thể.