Phá!
Triệu Bân dùng Tru Tiên quyết chém tan biển máu.
Sở Vô Sương cố hết sức tung ra chiêu cuối cùng, kiếm khí ngũ sắc tụ lại thành thành một thanh kiếm năm màu, chém cho thánh tử Huyết Y Môn phải lùi về sau. Sau đó, Triệu Bân lại bồi thêm cho hắn ta một cú sấm sét nữa.
Ứ…
Thánh tử Huyết Y Môn hừ lên khó chịu, liên tục lùi về sau.
Đến khi họ đứng vững lại thì liền thấy mười mấy thanh phi đao ập đến, hơn nữa, trên mỗi thanh phi đao đều có treo bùa lôi quang, chúng nổ tung khiến hai người tối tăm mặt mày, đến khi nhìn rõ lại được thì đã không còn nhìn thấy bóng dáng đối phương đâu nữa.
“Đáng chết thật!”
Thánh tử Huyết Y Môn hừ một tiếng lạnh lùng, chạy lên chỗ cao, nhìn về phía xa.
Đáng tiếc là không nhìn thấy gì cả, chỉ thấy một miền tối tăm.
Hắn ta đã hối hận.
Sớm biết chuyện thế này thì hắn ta đã tham chiến từ sớm rồi.
Giờ thì hay rồi, họ bị tên Cơ Ngân đó tóm được kẽ hở để lợi dụng, dùng cả tá bùa nổ xử đồng đội của hắn ta, khiến kẻ chết người bị thương, vậy mà còn để mất dấu nữa. Một mình Sở Vô Sương bỏ chạy cũng được, nhưng nếu Cơ Ngân cũng chạy mất thì sẽ có chuyện lớn, tuyệt chiêu thuấn thân của hắn không phải chuyện đùa đâu.
“Lục soát cho ta!”
“Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”
Thánh tử Huyết Y Môn giận dữ hét lên, hai mắt đỏ hoe.
Năm đồng đội còn lại của hắn ta đều loạng choạng chạy về các hướng, hỏi thăm tin tức của Triệu Bân, đồng thời trong lòng lại “thăm hỏi” tổ tông thánh tử nhà mình. Nhờn nè, long nhong tiếp đi, nếu ra tay sớm thì có chuyện này xảy ra sao?
Ọc, ọc…
Lúc Triệu Bân và Sở Vô Sương xuất hiện trở lại thì bọn họ đã ở trong khu rừng tối.
Hai người chưa kịp đứng vững là đã hộc máu, Triệu Bân khụy một chân, Sở Vô Sương thì ngã nhào. Khi đã thoát khỏi được nguy hiểm thì chút sức lực cuối cùng cũng tan biến theo. Cô ta đã kiệt sức thật sự, đôi mắt xinh đẹp càng lúc càng mờ, cơ thể đã mệt đến mức sắp ngất lịm đi.
“Đừng ngủ!”
Triệu Bân cầm hồ lô nhỏ lên, mở miệng Sở Vô Sương ra rồi đổ ào ào vào.
Sở Vô Sương sặc ho dữ dội, nhưng nhờ có ngụm linh dược đó mà cô ta đã hồi phục được đôi chút. Sau đó, cô ta cố hết sức ngồi xếp bằng, vận dụng tâm pháp, loại trừ sát ý trong cơ thể và liều mạng nuốt linh dược hết ngụm này tới ngụm khác.
“Ừ, vậy mới đúng chứ”.
Triệu Bân cũng ngồi xếp bằng, liều mạng vận dụng Trường Sinh quyết.
Nói thật, hắn bị thương còn nặng hơn cả Sở Vô Sương, không gian bị phân tách quá nhiều, chúng tụ lại trong cơ thể, việc liên tục tham gia những trận đánh lớn khiến bên trong hắn chứa đầy sát ý đáng sợ, lúc này hắn vẫn còn sống được đã là may mắn lắm rồi.
Nhưng vẫn còn may.
Năng lực của hắn đủ mạnh, có thể cầm cự tốt.
Còn về vết thương thì chỉ còn lại mỗi vấn đề thời gian thôi.
Tối nay, di chỉ Ma vực rất “náo nhiệt”.
Thánh tử Ma điện và Vương Dương đã bắt tay với nhau, sau đó đến cả tộc xác chết, Tiểu Nhật áo đen, Nguyên Thương, Huyết Y Môn cũng như thánh tử Ma sơn đều trở thành đồng minh, bọn họ đang tìm kiếm Cơ Ngân khắp nơi trên di tích.
Đấy chỉ là mặt ngoài!
Đằng sau còn có rất nhiều nhân vật lợi hại âm thầm cấu kết với nhau nữa.
Những người đến đây đều là để tìm kiếm báu vật và cơ duyên, mà có vẻ như Cơ Ngân chính là một cơ duyên trong đó. Khắp người hắn đều là báu vật, nếu như có thể bắt sống được tên đó thì nhất định họ sẽ có thu hoạch lớn, ai mà không nổi lòng tham chứ.
“Tìm cho ta”.
Ma Khôi cũng hạ lệnh, hắn ta cũng muốn bắt sống Cơ Ngân.
Lời của hắn ta khá có trọng lượng. Hiện giờ, ở trong di chỉ này, hắn ta là người mạnh nhất, dù là ở bên ngoài, trong số những người cùng cấp, e rằng cũng không ai là đối thủ của hắn ta. Ân Minh cũng có thể đánh với hắn ta một trận nhưng nửa con Cửu Vĩ Hồ thì sao thắng nổi Thái Thượng Hung Hổ, Triệu Bân đã biết từ sớm nên khi nhìn thấy hắn ta, tên này bỏ chạy ngay.
Màn đêm lại âm thầm buông xuống.
Triệu Bân và Sở Vô Sương lén chui ra khỏi núi.
Vì có rất nhiều người đang nhằm về phía này, số lượng cũng không ít, tình hình hơn hẳn ý người, họ phải đổi một chỗ chữa thương. Dù đã chữa trị cả đêm nhưng cả hai vẫn chưa thể khôi phục như cũ, không tốn ba, năm này thì không xong.
Hai người lại vào trốn trong một khe núi bên mé đông.
Nhưng đấy cũng không phải là chỗ an toàn.
Không bao lâu là đã có người tìm đến.
Hết cách, hai người họ chỉ đành phải tiếp tục đổi chỗ.
“Đánh đến da mặt ta cũng dày lên rồi!”, Triệu Bân than thở.
Tâm trạng của Sở Vô Sương cũng chẳng khác là mấy.
Từ khi vào di chỉ Ma vực, đi đến đâu cũng bị đuổi giết. Đấy là biên cương của Đại Hạ, bị truy sát như thế mà không thấy xấu hổ mới lạ, nếu không có tiên trận kia thì dễ rồi, không tên nào chạy thoát được hết.
Ầm!
Dưới ánh trăng, một tiếng nổ lớn vang lên khắp di chỉ.
Sau đó thì thấy một vùng ánh sáng kỳ lạ phản chiếu lên bầu trời, dị tượng xuất hiện. Nó chẳng khác nào tiên cảnh, bên trong có núi cao sông dài, mây mù giăng lối. Vốn dĩ trời đang tối, nhưng vì có dị tượng nên phản chiếu sáng cả nửa bầu trời, ai nhìn thấy cũng đều nghĩ là có vật báu lạ xuất hiện.
“Mau lên”.
Không còn kẻ nào lo đến việc truy sát nữa, ai cũng chạy về phía đó.
Nhờ vậy mà bọn Triệu Bân mới có thời gian để thở, họ tìm đến một khu rừng để tĩnh tâm trị thương. Còn về phần dị tượng kia, Triệu Bân cũng từng chạy đến chỗ cao để quan sát, đấy không phải là đan Bất Lão, cũng không phải là hoa Bồ Đề, có lẽ có bảo bối thật nhưng bây giờ hắn không còn sức để đi tranh giành nữa, đánh không lại họ rồi.
A…
Mấy ngày sau, tiếng thét thảm thiết liên tục vang lên…
Truyền ra từ hướng đã xuất hiện dị tượng đến.
Làm gì có bảo bối! Rõ ràng là một cái bẫy. Những ai vào đó thì phần lớn đều bỏ mạng. Đừng nói ai khác, mạnh như Ma Khôi mà cũng vô cùng thê thảm, là cái bẫy do tiền bối tạo ra để gài đời sau mà.
Thế là tập thể mấy thánh tử đều đi thăm hỏi Bất Diệt Ma Quân hết.
“May mà không đi”.
Triệu Bân đứng trên đỉnh núi, cầm kính