Nói đến cơ duyên thì hắn lại liếc nhìn sang nhẫn Ma, đàn đá vẫn lặng lẽ nằm ở đó. Đấy là một bảo bối, uy lực còn mạnh hơn cả kiếm Ma Long và không phải là thứ mà Ma Thiên có thể so sánh, nếu dùng hai thanh kiếm này đi chém yêu thụ thì chắc không chém được nhưng nếu dùng đàn đá thì có thể tấn công làm cho yêu thụ chết ngay.
Đương nhiên, bản thân người đó cũng cần phải có đủ bản lĩnh thì mới được.
Như hắn, có Trường Sinh quyết chống đỡ mà còn suýt chút bị tấn công ngược lại.
Nếu là người bình thường thì e rằng đã bị chấn động đến chết từ lâu rồi.
Hai trong ba người của nhóm truy tìm báu vật đều có cơ duyên.
Còn lại Sở Vô Sương thì đương nhiên cũng sẽ không bị bỏ lại.
Trong mấy ngày lạc nhau, cô ta không chỉ bị truy sát mà cũng gặp được cơ duyên, trong một tòa lầu cổ, cô ta đã tìm được một viên ma châu màu tím, đến giờ vẫn còn cất kỹ trong bùa chứa đồ, chưa nhìn ra được lai lịch.
Không bao lâu, họ lại gặp phải một con sông máu.
Ma vực có rất nhiều con sông máu thế này, trong mỗi con sông đều có ma quỷ, hơn nữa nước đều đỏ thắm khiến người ta bất giác nghĩ rằng là do máu người tạo ra, mùi tanh tưởi nồng nặc bay khắp nơi.
“Chắc là ở đây”.
Triệu Bân lấy bản đồ ra, phán đoán địa hình.
“Không có tung tích gì của đan Bất Lão, chẳng khác gì mò kim đáy biển”, Sở Vô Sương than thở.
Thiên Vũ cũng có tâm trạng tương tự.
Dù là có chút dấu hiệu của dị tượng thì cũng được mà…
Di chỉ Ma vực rộng như thế, muốn tìm một viên đan dược chẳng phải là đang mò kim đáy biển sao?
Triệu Bân không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào sông máu.
Hắn có Thiên Nhãn, có thể nhìn thấy đáy sông rất rõ ràng, dưới đó có một con quỷ - một con quỷ có hình người. Chỉ có điều, đầu nó rất to, to bằng vò rượu, chính xác hơn là một con quỷ đầu to.
Lúc hắn nhìn thì tên đó đang ngồi moi móng chân.
Triệu Bân vuốt cằm, con quỷ đầu to này không giống như những con quỷ khác, hai mắt sáng trong, thỉnh thoảng còn đảo quanh, mặc dù chỉ là cảnh giới Huyền Dương nhưng thần trí lại rất cao.
Hắn nghĩ vậy nên thò tay xuống sông như đang bắt cá.
Thế là con quỷ đầu to đó đã bị bắt lên.
“Ta đâu có chọc đến ngươi, bắt ta làm gì?”
Con quỷ đầu to hét lên, vung tay múa chân.
Thiên Vũ và Sở Vô Sương thấy vậy thì đều bất giác chau mày, suốt dọc đường họ từng gặp rất nhiều ma quỷ nhưng chỉ có tên này là trông thú vị nhất. Không ngờ nó lại giống con người đến thế, nói mấy câu của con người lưu loát đến vậy.
“Nào”.
Triệu Bân túm theo tên đó, chạy thẳng vào rừng.
Trên đời có một loại cây mọc cong, đó là cây cổ lệch.
Ma vực cũng có loại cây này.
Triệu công tử khá tình cảm, đã treo con quỷ đầu to đó lên cây cổ lệch.
“Biết điều thì hãy thả ta ra, nếu không thì ta sẽ cho ngươi biết tay”.
Con quỷ đầu to vùng vẫy dữ dội, nó không chỉ nói lưu loát mấy câu của con người mà còn biết hăm dọa nữa, chuyện này khiến Thiên Vũ và Sở Vô Sương rất hứng thú, trí thông minh của tên này không chỉ cao một cách bình thường.
“Đan Bất Lão ở đâu?”, Triệu Bân hỏi.
Con quỷ đầu to đảo mắt, lắc đầu và nói: “Chưa từng nghe”.
“Hoa Bồ Đề thì sao?”, Triệu Bân lại hỏi.
“Không biết”. Mặt con quỷ đầu to ngây ra.
“Thành thật sẽ được tha, kháng cự sẽ bị phạt nặng đấy!”, Thiên Vũ lấy kiếm sắt ra hù dọa nó.
“Không biết thật đó”, con quỷ đầu to run rẩy nói.
“Ép ta dùng biện pháp mạnh à?”, Triệu Bân đưa tay ra, đặt lên đầu của đối phương, dùng thuật soát hồn.
A!
Con quỷ đầu to rên một tiếng khó chịu, biểu cảm khá đau đớn.
Theo sau tiếng hét thảm thì nó cũng lập tức hôn mê.
Thiên Vũ và Sở Vô Sương không nói gì, chỉ lặng lẽ chờ đợi, biết đâu thật sự có thể tìm ra được bí mật gì đó có ích, con quỷ đầu to này cũng có thể nói đã là cư dân bản địa của Ma vực, chắc nó sẽ biết nhiều hơn.
“Chuyện gì thế nhỉ?”
Một lúc lâu sau mới nghe Triệu Bân lẩm bẩm.
Không ngờ trong đầu con quỷ đầu to lại là một mớ lộn xộn, không có ký ức gì cả, lần soát hồn này của hắn chẳng những không tìm thấy được gì mà còn suýt chút bị “lạc lối” trong mớ hỗn độn đó, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải chuyện như thế.
“Quỷ biến dị sao?”, hắn đoán thầm trong bụng.
Cách nghĩ đó cũng rất hợp lý.
Dù sao thì thời gian đã rất lâu, Ma vực lại là nơi kỳ quái, sinh ra loài khác cũng không có gì lạ.
“Thế nào hả?”, Thiên Vũ hỏi.
“Đầu óc hỗn loạn, không tìm thấy được gì”. Triệu Bân khẽ lắc đầu.
Hắn không giết con quỷ đầu to mà thả nó vào sông lại.
Nhưng hắn không bỏ đi mà đứng quan sát ở một nơi cách sông không xa.
“Hắn biết bí mật sao?”, Sở Vô Sương nhỏ tiếng hỏi.
“Không chắc”. Triệu Bân trả lời rồi nhìn chằm chằm vào con sông, hiếm khi gặp được loài lạ thế này, hơn nữa còn có trí tuệ cực cao, có thể nói không khác gì với con người, nhất định con quỷ đó có vấn đề.
Bọn họ đứng đợi hết một ngày.
Đến khi màn đêm buông xuống thì sông máu mới có động tĩnh.
Là con quỷ đầu to! Nó thò đầu ra nhìn ngang nhìn dọc, rồi lại hụp lặn xuống sông.
Mấy ngày sau đó nó đều hành động y như vậy.
Cứ cách một hồi là lại ngoi lên, quan sát chung quanh.
Hành động đó giống như đang thám thính tình hình địch, hơn nữa còn khá cảnh giác.
Theo Triệu Bân thấy, đó là một kiểu cảnh giác, nó cẩn thận như thế thì nhất định là có trí tuệ đặc biệt và cũng có cảm xúc của con người, chỉ số thông minh của con quỷ đầu to này nghiễm nhiên đã vượt trên trí óc của ma quỷ rồi.
Đến ngày thứ chín, con quỷ đầu to mới chui ra.
Quan sát xung quanh một lượt rồi mới vội vã chạy về một hướng khác.
“Đi theo”.
Triệu Bân giấu khí tức, lặng lẽ theo sau.
Vô Sương và Thiên Vũ cũng dùng bùa che mắt.
Con quỷ đầu to đi rồi dừng rồi lại đi.
Bọn Triệu Bân cũng vừa đi vừa nấp.
“Hắn đi làm gì thế?”
“Có quỷ mới biết”.
Ba người xì xầm to nhỏ, theo sát phía sau.
Con quỷ đầu to dừng lại trên một vùng đất cháy rộng mênh mông.
“Ta đã từng đến đây”. Sở Vô Sương nói.
“Ta cũng đã từng đến”. Thiên Vũ cũng nói.
Triệu Bân không nói gì, dường như chỉ có mình hắn chưa đặt chân đến.
Con quỷ đầu to đã dừng lại, không biết móc đâu ra một cái lư hương, nó cắm vào ba nén hương rồi đứng trước ba quỳ chín lạy, nhìn thần thái vô cùng thành tâm.
“Đang vái ai thế?”, Sở Vô Sương thắc mắc.
“Bắt về hỏi thử”, Triệu Bân và Thiên Vũ đồng loạt nhảy ra.
Con quỷ đầu to nghe có tiếng động thì