Triệu Bân là người đầu tiên đứng vững, hắn chạy một mạch về con sông máu đó.
Nhưng đáng tiếc là không còn con quỷ đầu to ở đó.
Bọn họ lại chạy thẳng về mảnh đất khô cằn kia.
Nhưng khi đến nơi vẫn không nhìn thấy con quỷ đầu to.
“Chắc nó đã trốn rồi”, Thiên Vũ tằng hắng.
Sở Vô Sương cũng cảm thấy khá bối rối, là do bọn họ đã quá nóng vội.
Giờ thì hay rồi, dọa đối phương chạy mất rồi, muốn tìm lại thì sẽ khó hơn rất nhiều.
“Dưới mảnh đất này có huyền cơ”.
Triệu Bân đi chân trần, lượn qua lượn lại ở đó.
Thỉnh thoảng còn thấy hắn bò xuống, úp sát tai xuống mặt đất.
Còn Sở Vô Sương và Thiên Vũ thì lại không phát hiện ra điều gì.
“Chỗ này”.
Triệu Bân tìm được một chỗ rồi độn địa.
Còn Sở Vô Sương và Thiên Vũ thì đứng chờ bên ngoài.
Sau đúng một khắc mới thấy Triệu Bân ra ngoài.
“Là huyền cơ gì?”, hai người họ vội hỏi.
“Có một địa cung”.
Triệu Bân vừa phủi bụi trên người vừa đi về phía còn lại, còn quay lưng về phía hai người họ và ngoắc tay, ra dấu bảo họ đi theo. Đúng thật là dưới mảnh đất này có một địa cung nhưng cửa vào lại không nằm ở đó.
Con quỷ đó rất lanh lợi, tìm đâu là trúng đó.
Sau khi xuống đất thì liền gặp một đường hầm tối đen.
Không có gì bất ngờ, điểm cuối của đường hầm là một cửa đá vừa to vừa nặng. Với tu vi của ba người họ thì không thể nào đẩy ra được. Nhưng cũng không cần thiết phải đẩy cửa ra vì hai bên trái và phải của cửa đá đều có cơ quan mở cửa.
Chuyện này không thế làm khó được Triệu công tử.
Sau đó hắn chạy qua chạy lại hai bên.
Cơ quan rất phức tạp, nhưng hắn có thể xử lý được.
“Cơ sư đệ đa tài đa nghệ thật đấy”. Thiên Vũ mỉm cười và nói.
“Làm mấy chuyện bắt gà trộm chó nhiều nên giờ đã thành chuyên gia rồi”, Sở Vô Sương nói lời thật lòng.
Vù!
Cánh cửa đá đã mở ra sau khi tiếng “vù” vang lên.
Đột nhiên, không khí cổ kính từ bên trong ùa ra, mang theo cả ma sát, và còn có cả Phật quang. Ba người họ thấy vậy thì ngây ra, bọn họ có thể lý giải nếu ở đây có ma sát, nhưng những tia Phật quang đó là sao?
“Cẩn thận đấy”.
Triệu Bân cầm kiếm Long Uyên, bước vào đầu tiên.
Thiên Vũ và Sở Vô Sương cũng đều lấy vũ khí của mình ra.
Địa cung khá lớn nhưng chỉ có một tế đàn, bên trên tế đàn có đặt một cỗ quan tài băng ngọc, kỳ lạ là không có ai nằm trong cỗ quan tài ngọc đó. Chuyện này khiến ba người họ ngỡ ngàng, một địa cung lớn như thế, lại ở một nơi bí mật thế này mà chỉ để cung phụng một cỗ quan tài thôi sao? Mà người trong quan tài thì đã đi đâu mất rồi?
Ù….
Trong lúc bọn họ đang đứng nhìn thì cánh cửa đá đã đóng lại.
Lúc cửa đóng lại thì cả địa cung đều rung chuyển, ma chú kỳ lạ xuất hiện, mang theo ma lực cổ xưa làm rối loạn tinh thần của ba người, khiến họ không thể nào kháng cự được.
A…
Triệu Bân ôm đầu, không ngừng rên rỉ khó chịu.
Hắn có võ hồn mà còn không chịu nổi ma chú thì nói gì đến Sở Vô Sương và Thiên Vũ. Thất khiếu hai người chảy máu, cơ thể loạng choạng, vì ma chú mà đầu óc cứ lơ mơ như bị một tia sấm sét vạn cổ đánh phải.
“Người vào địa cung này đều phải chết”.
Có giọng nói vang lên trong ma chú, uy nghiêm và lạnh lùng.
Giọng nói đó đã khiến ba người họ phải thổ huyết.
Giây phút đó, dường như bọn họ đều đã nhìn thấy thần chết đang vẫy tay với mình. Ma chú quá mạnh, nó đang kéo bọn họ xuống địa ngục sâu thẳm, bất cứ lúc nào cũng có thể bị hồn bay phách tán.
Bẫy, đấy chính là một cái bẫy!
Triệu Bân nghiến chặt răng, mặc dù hắn đã nhìn ra được vấn đề nhưng cũng không làm gì được! Không phải vì hắn không đủ mạnh mà là vì người lập ra ma chú quá đáng sợ, nếu hắn đoán không nhầm thì đó là ma chú do Ma Quân thiết lập, vì thời gian quá lâu rồi, uy lực của ma chú đã suy yếu đi rất nhiều, nếu không nó đã có thể khiến họ biến thành cát bụi ngay tức khắc rồi.
Vèo!
Trong thời khắc nguy hiểm, chiếc nhẫn ma trên tay hắn bỗng rung nhẹ lên.
Ma chú như có sức hủy diệt đó đã biến mất sau lần rung lên đó của nó.
Ọc.
Ba người họ đều hộc máu, nằm bẹp xuống đất.
Thiên Vũ và Sở Vô Sương còn đỡ, cả hai đều thở hồng hộc.
Nhưng Triệu công tử thì đã hôn mê.
“Tỉnh lại đi”.
Sở Vô Sương vỗ nhẹ lên người hắn, cảm thấy khó hiểu.
Cô ta và Thiên Vũ đều không có võ hồn mà còn không bị hôn mê.
Hắn có võ hồn mà lại ngất đi, thế là thế nào?
A…
Đáp lại cô ta là tiếng than đầy đau đớn của Triệu Bân.
Khuôn mặt nhỏ trắng bệch của hắn đầy vẻ thống khổ giống như đang gặp ác mộng, miệng không ngừng kêu rên. Có lẽ vì quá lạnh nên cơ thể bé nhỏ cứ run rẩy từng cơn, khóe miệng còn chảy ra máu tươi.
“Sao lại như thế?”
Thiên Vũ vội vã tiến về trước, xem bệnh cho Triệu Bân.
Khổ nỗi kiến thức của hắn ta quá ít, không thể tìm ra được vấn đề.
“Đoạt xác?”
Nguyệt Thần liếc mắt một cái, cô ta đã nhìn thấy hết tất cả, đấy là khuôn mặt quỷ đầy tà niệm, nó muốn nuốt chửng võ hồn của Triệu Bân, muốn cướp thân xác của hắn. Mặt quỷ này không ngốc, rất biết chọn thời điểm, võ hồn của Triệu Bân bị ma chú làm nhiễu loạn, thần trí không tỉnh táo, khó giữ được tâm đài, trong thời khắc quan trọng đó thì cướp gì cũng là dễ dàng nhất.
“Cơ Ngân”, Sở Vô Sương khẽ gọi.
Cô ta vừa dứt lời thì thần thái của Triệu Bân đã thay đổi, vẻ mặt đau khổ liền chuyển sang hung dữ.
Hắn mở mắt ra ngay sau đó, đôi mắt vốn thâm thúy và trí tuệ giờ nhìn lại nổi đầy gân máu, tròng mắt đỏ hoe đầy vẻ hung tàn, gian ác và khát máu.
“Chuyện này…”
Thiên Vũ và Sở Vô Sương nhìn thấy thì đều ngây ra.
Bọn họ vẫn chưa kịp phản ứng thì đã có ma lực ùa ra từ trên cơ thể của Triệu Bân hất hai người họ bay lộn nhào ra xa. Đến khi cả hai đứng vững trở lại thì Triệu Bân đã đứng dậy, bay lơ lửng trên không trung, chân cách mặt đất ba tấc.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!