"Cản hắn ta lại".
Thiên Vũ đứng vững trên mặt đất rồi phất tay.
Trong tay áo của hắn ta có một số lượng lớn bùa chú bay ra, tất cả đều là bùa chú phong ấn.
Phong!
Sở Vô Sương chắp tay thành hình chữ thập, đánh ra một lá bùa nhiều màu.
Mặt quỷ Triệu Bân khẽ nhếch miệng, tuy rằng không nhúc nhích nhưng từ bên trong cơ thể đã phóng ra ngoài một vầng sáng màu đen đánh bật hết tất cả bùa chú của Thiên Vũ khiến cho đám bùa chú trong nháy mắt đã biến thành một đống giấy vụn rơi lả tả xuống đất. Lá bùa nhiều màu của Sở Vô Sương cũng không khá hơn là bao, còn chưa kịp trúng đích thì đã bị ma lực tiêu diệt.
Cả hai người đều kêu rên, từng bước lui về phía sau.
Bọn họ còn chưa kịp đứng vững thì mặt quỷ Triệu Bân đã lao tới như một bóng ma, hắn tung ra một chưởng làm Thiên Vũ bị đánh hộc máu bay ngược về phía sau rồi va vào vách đá, khiến xương cốt kinh mạch bên trong cơ thể hắn ta bị đứt gãy không ít. Thiên Vũ vốn đang bị trọng thương, bây giờ lại trúng thêm một chiêu thì càng thêm thê thảm, đến mức hôn mê ngất xỉu ngay tại chỗ.
"Tỉnh lại đi".
Sở Vô Sương lạnh lùng quát một tiếng, mở ra Màn Đêm Vô Hạn.
Bí pháp này còn có một khả năng khác chính là phong ấn.
"Thuộc tính bóng tối sao, nực cười".
Mặt quỷ Triệu Bân cười rộ lên gian ác, một tay xé rách Màn Đêm Vô Hạn.
Phụt!
Sở Vô Sương hộc máu, loạng choạng lùi lại.
Cô ta còn chưa kịp đứng vững thì đã nhìn thấy mặt quỷ Triệu Bân xuất hiện trước mặt, một chưởng đánh cô ta bay ngược về phía sau, dính lên vách đá giống như Thiên Vũ rồi cũng ngay lập tức ngất đi.
“Mạnh đến vậy sao?”, Nguyệt Thần lẩm bẩm.
Hai yêu nghiệt của Thiên Tông thực lực cũng không kém thế mà vẫn bị Triệu Bân giải quyết chỉ trong hai chưởng.
Ngẫm lại thì cũng không sai, mặt quỷ rất hung hãn, tuy chỉ là tà niệm nhưng bên trong vẫn còn sót lại một tia ma lực.
Đừng đánh giá thấp một tia ma lực này, nó rất đáng sợ.
"Khí huyết thật tuyệt diệu".
Mặt quỷ Triệu Bân âm hiểm cười nói, thè lưỡi liếm môi.
Hắn đang nhìn chằm chằm vào Sở Vô Sương.
So với Thiên Vũ, khí huyết của cô ta vẫn thuần khiết hơn.
Một lần nữa mặt quỷ Triệu Bân lại vươn bàn tay ma về phía Sở Vô Sương.
Nhưng đột nhiên, trước khi bàn tay ma chạm vào Sở Vô Sương thì thần trí của mặt quỷ lại run lên.
"Bảo sao ta lại thường xuyên gặp ác mộng".
"Thì ra là do ngươi giở trò".
Triệu Bân hừ lạnh một tiếng, thần trí bị lạc đã quay trở về, vừa về thì đã nhìn thấy một gương mặt quỷ khắc sâu vào bên trong võ hồn của mình, hoặc cũng có thể nói là nó đã hòa vào một thể với võ hồn. Lúc trước Triệu Bân đoán không sai, bên trong hồ lô tím vàng quả nhiên có một gương mặt quỷ, rất có thể cũng chính ngày hôm đó nó đã tìm cách thâm nhập vào bên trong cơ thể của hắn, im ắng một thời gian nhưng cuối cùng cũng không nhịn được muốn xông ra tiêu diệt võ hồn của hắn, chiếm đoạt thân thể của hắn.
Đáng tiếc, mặt quỷ đã quá xem thường ý chí của hắn.
Thù còn chưa báo xong, làm sao hắn có thể chết dễ dàng như vậy được?
Muốn đoạt xác hắn sao? Gương mặt quỷ này vẫn chưa đủ đạo hạnh đó đâu!
Hừ!
Mặt quỷ gầm gừ, lộ ra bộ mặt dữ tợn.
Mặt quỷ nhận ra mình đã đánh giá thấp Triệu Bân, không ngờ tên tiểu võ tu này lại tà hồ đến như vậy, thần trí đã bị tiêu diệt vẫn có thể hồi sinh giống như một ngọn lửa dần cháy lan ra và chống lại nó.
“Cút ra khỏi cơ thể của ta”, Triệu Bân quát lớn.
"Nào tới đây! Hợp nhất với ta", mặt quỷ âm trầm cười nói.
Triệu Bân không nhiều lời, ngay lập tức công kích tới.
Mặt quỷ cũng quát lên một tiếng, không hề nao núng xông lên.
Người ngoài không thể nào nhìn thấy được trận chiến của hai bên bởi vì cả hai đang chiến đấu ở bên trong cơ thể của Triệu Bân để tranh đoạt quyền không chế thân thể. Giờ phút này nếu như Thiên Vũ cùng Sở Vô Sương tỉnh lại thì chắc chắn sẽ cảm thấy kinh hãi không thôi, nhìn thần thái bên ngoài của Triệu Bân lúc thì bạo ngược lúc thì thanh tĩnh, đây là do bên trong tâm trí của Triệu Bân có hai luồng thần trí đang công kích qua lại khống chế cơ thể.
Vèo!
Có một tia lửa lóe lên, tiểu Kỳ Lân ngay lập tức chạy ra ngoài.
Ngao hú!
Trong mắt của tiểu Kỳ Lân lóe lên hung quang, nó trừng trừng nhìn về phía cơ thể của Triệu Bân mà gầm rú.
Chính xác thì nó đang trừng mắt nhìn vào mặt quỷ bên trong cơ thể Triệu Bân mà gầm lên.
Phản rồi! Có thánh thú ở đây mà ngươi cũng dám tác loạn?
Tiểu Kỳ Lân vừa xuất hiện thì mặt quỷ cũng trong nháy mắt trở nên nao núng.
Mặt quỷ còn tưởng rằng kế hoạch của mình không hề có kẽ hở, sau khi đoạt được xác của Triệu Bân thì nó có thể thoải mái xử lý tiểu Kỳ Lân, nhưng hôm nay nó đã không còn quyền khống chế thân thể của Triệu Bân nữa, nói cách khác nếu như nó không có thân thể này thì nó chẳng qua cũng chỉ là cỏ rác, không thể nào gánh nổi uy thế của thánh thú Kỳ Lân.
Trong chớp mắt mặt quỷ đã rơi xuống thế hạ phong.
Triệu Bân chớp thời cơ, công kích mạnh mẽ.
Ngao hú!
Tiểu Kỳ Lân cũng không ngừng gầm rống.
Bên trong cơ thể của tiểu Kỳ Lân có tiềm tàng một nguồn năng lượng thần bí chuyên khắc chế tà ma, mà gương mặt quỷ kia lại chính là tà ma cho nên liền bị nguồn năng lượng thần bí của tiểu Kỳ Lân uy hiếp, tiếng rống của tiểu Kỳ Lân cũng giống như đang trợ chiến cho Triệu Bân.
Hự!
Mặt quỷ gầm thét, kiệt lực phản kháng.
Tuy nhiên, đại thế của nó đã mất.
Nó bị mất quyền khống chế thân thể thì cũng xem như là đã thua một nửa, dù sao đây cũng không phải là thân thể của nó, càng đừng nói tới đối phương lại còn có thêm một thánh thú Kỳ Lân bảo hộ, cho dù tiểu Kỳ Lân đang nhảy ra bên ngoài thì vẫn có uy lực trấn áp ác ma mạnh mẽ.
"Cút ra cho ta".
Triệu Bân quát lớn, một cước đá bay mặt quỷ.
Mặt quỷ dữ tợn bị đá bay nhưng trong chớp mắt cũng đã mang đi luôn một giọt ma huyết cùng một giọt long huyết mà Triệu Bân từng hấp thụ trước kia.
Điều này cũng có nghĩa là sau này Triệu Bân không thể sử dụng Ma đạo cùng Kỳ Lân thể được nữa.
Có lẽ vẫn còn có cách để sử dụng nhưng chiến lực thì chắc chắn sẽ suy giảm hơn trước rất nhiều.
Ngao hú!
Thấy mặt quỷ bị đá văng ra ngoài, tiểu Kỳ Lân lại nhảy lên đánh tiếp.
Mặt quỷ tất nhiên là rất sợ hãi không dám chống lại, nó phóng xuyên qua vách đá như một luồng ma quang, trong lòng cảm thấy hết sức phiền muộn, vất vả lắm mới có được một cơ hội đoạt xác thế mà vẫn xảy ra biến cố.
Vèo!
Tiểu Kỳ Lân cũng nhảy ra ngoài đuổi theo nó.
Triệu Bân vội vàng gọi một tiếng: "Trở về".
Không thể để cho tiểu Kỳ Lân đi ra ngoài, nếu như nó ra ngoài thì cả di chỉ Ma vực này sẽ trở nên rất náo nhiệt.
Nó chính là thánh thú Kỳ Lân, làm gì có ai nhìn thấy mà không điên cuồng.
Vừa dứt lời thì hắn lại bất tỉnh.
Trong nháy mắt, hình dạng của hắn đã biến đổi, từ hình dáng đứa trẻ trở lại hình dáng trưởng thành, gương mặt vẫn là gương mặt nhạt nhòa của Cơ Ngân, ném vào trong đám đông thì không thể nào phân