Sở Vô Sương ngồi dậy day mạnh ấn đường, mất một lúc cô ta mới tỉnh táo lại, vội vàng đứng lên.
"Thiên Vũ sư huynh".
Thiên Vũ không đáp lại tiếng gọi của cô ta.
Sở Vô Sương vội vàng đút đan dược cho hắn ta, mặc dù Thiên Vũ bị thương trầm trọng nhưng vẫn chưa nguy hiểm đến tính mạng.
Khi nhìn thấy Triệu Bân thì cô ta không khỏi sửng sốt.
Cơ Ngân không còn cải lão hoàn đồng nữa mà đã trở lại bình thường.
"Cơ Ngân".
Cô ta ôm cánh tay ngọc của mình rồi loạng choạng bước tới.
Cơ Ngân cũng không đáp lại tiếng gọi của cô ta, lúc này hắn đã ngủ rất yên bình, khuôn mặt không còn vẻ dữ tợn như lúc nãy nữa.
Nhìn qua thì cô ta mới thở phào nhẹ nhõm, Cơ Ngân cũng không bị nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng cô ta vẫn không hiểu tại sao trước đó Cơ Ngân lại đột nhiên biến thành ma quỷ?
Không ai có thể cho cô ta một câu trả lời.
Cô ta lại lấy ra một viên đan dược nhét vào miệng Triệu Bân.
Hửm?
Đôi mắt đẹp của cô ta khẽ nheo lại, nhìn chằm chằm vào sườn mặt của Triệu Bân.
Cẩn thận nhìn kỹ thì cô ta mới thấy dưới vành tai của Cơ Ngân có một lớp da nổi lên trên.
"Mặt nạ da người?"
Sở Vô Sương lẩm bẩm, chân mày nhíu chặt.
Cô ta khẽ vươn tay ra kéo miếng da đó xuống.
Lọt vào trong tầm mắt của cô ta lúc này là một gương mặt hoàn toàn khác.
Gương mặt này có ngũ quan góc cạnh rõ ràng, giữa ấn đường còn toát lên vẻ lạnh lùng cương nghị.
"Triệu... Triệu Bân?"
Khi Sở Vô Sương nhìn thấy gương mặt này, cô ta đã vô cùng sửng sốt.
...
Địa cung bên trong Ma Vực chìm trong sự yên tĩnh chết chóc.
Thiên Vũ ngất đi những vẫn không được yên, trong đầu hắn ta lúc này là một cơn ác mộng khiến cho thần sắc của hắn ta hết sức thống khổ, khuôn mặt cũng trắng bệch, bởi vì bị thương quá nặng cho nên hơi thở cũng mỏng manh, khóe miệng chảy máu không ngừng, bị người ngoài đánh thì không nói, đằng này hắn ta còn bị chính người nhà mình đánh muốn tàn phế.
Triệu Bân cũng đã ngất.
Nhưng so với Thiên Vũ, giấc ngủ của hắn yên bình hơn.
Không còn mặt quỷ bên trong thần trí cho nên hắn đã có một giấc mộng đẹp, trong mộng còn được đếm tiền thỏa thích!
Người duy nhất đã tỉnh chính là tiểu thư Sở gia, gương mặt xinh đẹp như một bức tượng điêu khắc hoàn hảo nãy giờ vẫn chưa rời mắt khỏi Triệu Bân. Trên tay cô ta vẫn đang cầm tấm mặt nạ da người, nét mặt khó có thể hình dung, vừa kinh ngạc, vừa sửng sốt, vừa nghi hoặc,… tất cả thần thái của cô ta hợp lại sợ rằng chỉ có thể diễn tả bằng hai chữ: chết lặng.
Cô ta chưa từng gặp qua Triệu Bân thành Vong Cổ.
Tuy nhiên, cô ta đã từng nhìn thấy tranh chân dung của Triệu Bân.
Trên đường phố Đế Đô treo đầy tranh chân dung của Triệu Bân, đó chính là lệnh truy nã, lệnh truy nã do đích thân Tử Y Hầu hạ khắp đường lớn ngõ nhõ, cô ta không muốn nhìn thấy cũng khó.
Thật không thể tưởng tượng được.
Có thế nào thì cô ta cũng không thể ngờ Cơ Ngân của Thiên Tông lại chính là Triệu Bân thành Vong Cổ.
Trong chớp mắt cô ta liền trở nên mơ hồ, không thể tin vào gương mặt mà mình vừa nhìn thấy, cô ta cũng rất khiếp sợ, khiếp sợ sự quyết đoán cùng gan dạ của Triệu Bân, Tử Y Hầu lục tung khắp nơi lên để tìm hắn thế mà hắn vẫn có thể dùng thân phận Cơ Ngân trà trộn vào Thiên Tông, nếu như cô ta không cởi bỏ được tấm mặt nạ da người này thì ai có thể tin được! Triệu Bân giấu diếm giỏi như vậy, hoàng ảnh vệ cùng Tử Y Hầu có thể bắt được hắn mới là lạ.
"Ngươi là Triệu Bân".
"Đan Phượng Phù Dung là mẹ của ngươi".
"Thảo nào ngươi lại thường xuyên chạy tới thanh lâu".
Sở Vô Sương vẫn không thôi ngẩn ngơ, còn tự lẩm bẩm một mình.
Cô ta đã từng đi vào thanh lâu, cũng đã từng đi lên căn phòng trên tầng cao nhất thanh lâu chỉ vì muốn biết ở trên đó có nữ nhân đẹp đến cỡ nào mà lại có thể khiến cho Cơ Ngân suốt ngày chạy tới đó.
Xem qua thì thấy nữ nhân ở trên tầng cao nhất đó thật sự rất xinh đẹp.
Đây chính là phát hiện đầu tiên của Sở Vô Sương.
Phát hiện thứ hai của cô ta chính là từ căn phòng trên tầng cao nhất đó có thể nhìn thẳng qua hình tháp mà không đụng phải chướng ngại vật nào.
Cả Đế Đô cũng chỉ có mỗi căn phòng đó có thể nhìn rõ như vậy.
Cho nên mới nói, cái tên này chạy tới thanh lâu không phải là để ăn chơi trác táng mà là để thăm mẹ của mình.
Sau khi nhận ra điều này, Sở Vô Sương lại đột nhiên mỉm cười ngốc nghếch.
Trái tim của cô ta cũng đột nhiên nở rộ.
Đã nói mà! Cơ Ngân không phải loại người như vậy.
Mặc dù mỉm cười nhưng cô ta cũng không khỏi cảm thấy bi thương thay cho Triệu Bân, thê tử của hắn sống mà như chết, cha hắn lại bị ép chết còn mẹ thì bị giam cầm trong hình tháp, cả Triệu gia sống chết không rõ, hắn phải mạnh mẽ như thế nào mới có thể chịu đựng được hết những biến cố đó, nếu đổi lại là cô ta thì đã sớm ngục ngã rồi.
Có lẽ:
Bên ngoài tấm mặt nạ da người này hắn luôn luôn phải giả vờ.
Vì cuộc sống mà giả vờ.
Vì báo thù mà bôn ba.
Chỉ sau khi cởi bỏ mặt nạ thì hắn mới chính là Triệu Bân thực sự.
Lần đầu tiên cô ta mới cảm thấy người thanh niên trước mặt này vô cùng xa lạ.
Đây cũng là lần đầu tiên có hai cái tên khắc sâu trong lòng cô ta, một là Cơ Ngân và một là Triệu Bân, cho dù là cái tên nào thì cô ta cũng sẽ ghi nhớ suốt đời.
Sở Vô Sương im lặng hồi lâu, chỉ ngồi bên cạnh ngắm nhìn Triệu Bân.
Thật không ngờ gương mặt này lại có ma lực khiến cho cô ta ngây ngẩn cả người.
Cô ta đối với Cơ Ngân là lâu ngày sinh tình.
Cô ta đối với Triệu Bân là nhất kiến chung tình.
"Hóa ra ngươi lại đẹp trai như vậy".
Sở Vô Sương cúi đầu rũ mắt xuống, ánh mắt mê mẩn, cho dù chỉ là nhìn trộm người đang ngủ say cũng đã đủ để khiến cho cô ta cảm thấy mê say, Cơ Ngân cũng được mà Triệu Bân cũng tốt, cả hai đều là người trong lòng của cô ta.
Hự!
Đột nhiên, có một tiếng kêu rên trầm thấp vang lên.
Đó chính là tiếng kêu rên của Thiên Vũ đã tỉnh lại.
Sở Vô Sương rất tự giác phất tay, đánh ra một luồng sáng nhiều màu khiến cho Thiên Vũ hôn mê lần nữa.
Đối với việc này, cô ta cũng đã tìm được một lý do chính đáng: vết thương của sư huynh nghiêm trọng như vậy, ngủ tiếp đi thì tốt hơn.
Thiên Vũ có nằm mơ cũng không ngờ.
Hắn ta đúng là một kẻ xui xẻo, lúc trước thì bị Cơ Ngân đánh muốn tàn phế, vừa mới tỉnh thì lại bị Sở Vô Sương đánh hôn mê, rõ ràng là ba người một đội nhưng hắn ta lại trở thành người thừa từ lúc nào không hay!
"Ngươi tỉnh lại chỉ giỏi phá đám mà thôi".
Không hổ là thần, một lời này của Nguyệt Thần rất có ý tứ.
Nói đoạn, Nguyệt Thần liền không nhìn Thiên Vũ nữa, chỉ hào hứng nhìn sang Sở Vô Sương cùng Triệu Bân.
Nói không chừng sau đó còn có kịch hay để xem.
Triệu Bân đã không còn là đứa trẻ, hình dáng đều đã lớn trở lại rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!