Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vô Thượng Luân Hồi Chi Môn - Triệu Bân (FULL)

 
             Còn về đan Bất Lão thì họ còn phải tự tìm thôi.  

             Triệu Bân là người nghe.  

             Nếu không ngoài dự đoán, Ma Quân luyện đan Bất Lão là để cứu Ma hậu.  

             “Còn hoa Bồ Đề ở đâu?”  

             Một hồi lâu sau, Triệu Bân mới hỏi thêm.  

             Quỷ đầu to vươn tay chỉ vào quan tài băng ngọc: “Được hạ táng với Ma hậu rồi”.  

             Triệu Bân nghe xong, vô thức ngoái đầu nhìn quan tài băng ngọc, trong mắt hết sáng lại tối vô chừng.  

             Thú thật, đây không phải tin tốt.  

             Thi thể Ma hậu thì không thấy, hoa Bồ Đề cũng bị mang theo rồi sao?  

             “Ma hậu các ngươi có phải là xác chết vùng dậy không thế?”, Sở Vô Sương thăm dò.  

             Quỷ đầu to lắc đầu, đây cũng là lần đầu tiên nó đến đây. Ma hậu có phải là xác chết vùng dậy không thì nó cũng không biết, chỉ biết mảnh đất này là cấm địa vào thời Ma Quân, không ai được đặt chân vào.  

             Triệu Bân lại hỏi thăm về dị tượng của hoa Bồ Đề.  

             Hắn lấy được câu trả lời là một cái lắc đầu của quỷ đầu to.  

             Sau đó, hắn và Sở Vô Sương nghiên cứu, quan sát con quỷ đầu to này vô cùng kỹ càng. Thứ này đúng là khác với những ma quỷ còn lại, có trí tuệ cực cao, hơn nữa còn là một nhân vật cấp cốt hóa, dù không phải thì cũng có liên quan tới cấp bậc này, nếu không, nó cũng chẳng thể nhớ rõ chuyện về Ma Quân.  

             Trừ việc này, trong đầu của quỷ đầu to lại vô cùng hỗn loạn.  

             Kết quả, Triệu Bân cũng không nhìn ra cái gì, đây cũng là trường hợp đầu tiên hắn gặp.  

             Bị hai người nhìn chằm chằm, quỷ đầu to cũng ngoan ngoãn. Khi liếc mắt nhìn sang, nó thấy nhẫn ma trên tay Triệu Bân, trong mắt toát ra sự mờ mịt: Trông cái nhẫn này quen quá, hình như từng thấy ở đâu rồi!  

             “Nói, ở đâu có bảo bối?”, sau khi nghiên cứu xong, Triệu Bân lại chọt quỷ đầu to.  

             Quỷ đầu to không nói chuyện, chỉ vươn tay chỉ chỉ.  

             Triệu Bân và Sở Vô Sương đều nhấc mắt nhìn theo ngón tay, hiểu rõ ngụ ý của quỷ đầu to: Món bảo vật đó không ở dưới mà ở trên không trung, cũng đồng nghĩa là trên bầu trời có huyền cơ.  

             “Có huyền cơ gì trên đó nhỉ!”, Triệu Bân sờ cằm.  

             “Không gian đặc biệt?”, Sở Vô Sương suy đoán.  

             “Cũng có thể!”  

             “Vậy làm sao để đi lên?”  

             Hai người ngẩng đầu nhìn trời.  

             Tới khi họ cúi đầu nhìn lại thì con quỷ đầu to đã biến mất tăm.  

             Triệu Bân cũng không đuổi theo.  

             Thứ này chạy không thoát đâu, hắn đã lưu ấn trên người đối phương. Dựa vào ấn ký đó, hắn có thể dễ dàng tìm được nó. Những thứ muốn biết thì đều đã hỏi, còn về chuyện bảo vật trong không trung, với cấp bậc quỷ đầu to, chắc nó cũng không biết cách đi lên, bằng không nó đã lấy đi rồi.  

             Chẳng bao lâu sau, Thiên Vũ tỉnh lại.  

             Vị sư huynh này đang khá phiền muộn.  

             Phiền muộn cỡ nào đây? Hắn ta ngồi dậy, đầu vùi xuống, không nói chuyện, cũng không nhúc nhích, chẳng biết đang nghĩ gì. Có lẽ hắn ta đang hoài nghi cuộc đời, từ khi vào địa cung này, hắn ta đã bị đồng đội đánh vài cái, lúc này đầu cứ ong ong, không biết vì sao họ đánh mình.  

             “Hai chúng ta... bị tẩu hỏa nhập ma!”  

             Triệu Bân và Sở Vô Sương vẫn khá ăn ý, đồng thanh nói ra.  

             Đúng là nồi nào úp vung nấy! Tẩu hỏa nhập ma là có thể tùy tiện đánh người sao?  

             “Có phải ta dư thừa lắm không?”  

             Thiên Vũ tự hỏi như thế trong lòng, có phải hắn ta không nên tiến vào?  

             Hắn ta nhìn thoáng qua Triệu Bân, tên này đã trở lại bình thường. Lúc trước tên này tẩu hỏa nhập ma là tình huống thế nào, trong trạng thái bùng nổ khi ấy, chiến lực của hắn quá mạnh, một chưởng là đủ để đánh hắn ta tàn phế.  

             “Ngẩn người gì thế? Giúp một tay nào!”  

             Triệu Bân la to, hắn đang di chuyển quan tài băng ngọc.  

             Đây là bảo bối vô giá, mang ra ngoài là sẽ có vô số người tranh nhau mua. Có điều nó khá nặng, trên đàn tế lại có khắc cấm chế, khóa chặt quan tài tại đó.  

             “Thế này không tốt lắm đâu!”  

             Sở Vô Sương nói rồi vén tay áo.  

             Nhìn đi, tiếp xúc với người nào đó lâu rồi thì sẽ bị nhiễm thói xấu ngay. Ngoài miệng thì đạo lý lắm, tay lại chẳng yên, Thiên Vũ còn nhiệt tình hơn, cầm theo kiếm gãy kê dưới quan tài nạy ra.  

             Vụt!  

             Một âm thanh vang lên, quan tài băng ngọc bị xê dịch.  

             Triệu Bân lanh tay lẹ mắt, đánh tan cấm chế, thời gian quá lâu rồi nên cấm chế đã bị hư hao, nếu không, với tu vi của hắn thì hoàn toàn không thể phá. Giờ cấm chế đã hỏng, có thể thoải mái di dời rồi.  

             “Chúng ta làm vậy có thể bị coi là đào mồ không?”, Sở Vô Sương ho gượng.  

             “Mượn dùng chút thôi, khi nào đó lại trả về mà!”, Triệu Bân cười ha hả.  

             “Nếu Ma hậu vùng dậy, liệu bà ấy có tìm chúng ta để tính sổ không?”  

             “Tìm thì trả lại bà ấy!”  

             “Hai người... nói gì đó?”, Thiên Vũ nghe xong thì mặt ngớ ra, Ma hậu gì, cái gì vùng dậy?  

             “Đây là tiếng lóng ám hiệu!”  

             Công tử nào đó và sư muội nào kia một khi đã ăn rơ thì đúng là rất có cảm giác chồng hát vợ khen hay, trăm miệng một lời, hơn nữa lời nói cũng có chút thâm trầm như nhau.  

             Hai người không giải thích thêm mà sải bước đi.  

             Thiên Vũ vội đuổi kịp, không ngừng xoa đầu, đau quá!  

             Khi đã lên mặt đất, Triệu Bân và Sở Vô Sương đều ngửa đầu nhìn trời. Quỷ đầu to đã nói, trong không trung có bảo vật, bầu trời có huyền cơ, chưa biết chừng đó là đan Bất Lão và hoa Bồ Đề thì sao.  

             Thiên Vũ chả biết gì mà cũng ngửa theo: “Nhìn gì thế?”  

             “Ngắm sao!”  

             Triệu Bân và Sở Vô Sương đồng thanh, thật kỳ diệu là cả hai lại đều như vậy.  

             Thiên Vũ cũng chẳng muốn hỏi nữa, hắn ta liếc hai người một cái, đồng thời cảm thấy đầu mình sáng trưng, hắn ta là cái bóng đèn – cái bóng đèn vừa sáng vừa chói. Liệu hắn ta có nên tìm một chỗ... để tỉnh táo chút không nhỉ.  

             Ánh trăng ở Ma vực cũng ảm đạm vô cùng.  

             Dưới ánh trăng, ba người Triệu Bân leo lên một đỉnh núi.  

             Thiên Vũ ngồi xếp bằng lo chữa thương.  

             Mà hai người Triệu Bân và Sở Vô Sương lại ngẩng đầu nhìn trời. Trong lòng chắc chắn trên kia có huyền cơ gì đó nên họ mới cố tình tìm một đỉnh núi thế này, như vậy sẽ cách bầu trời gần hơn, không chừng có thể phát hiện ra gì đó.  

             Trong lúc đó, Triệu Bân từng nhìn vào bên trong cơ thể.  

             Một giọt long huyết và một giọt ma huyết mà hắn nuốt đã biến mất rồi. Triệu Bân đang cố gắng nhớ lại, hắn nhớ tới mặt quỷ, khi hắn giành lại cơ thể, không biết mặt quỷ chạy đi đâu rồi nhưng nhất định là còn bên trong Ma vực này. Không biết lần

 

             

Nhấn Mở Bình Luận