Máu tươi lại phun ra chói mắt.
Ấn đường của tên Thi tộc bị xuyên thủng, hắn ta nặng nề ngã xuống đất.
Á!
Từ bên trong Màn Đêm Vô Tận cũng truyền ra tiếng thét thảm thiết.
Đám Thi tộc còn lại đều đã gục ngã, bọn chúng bị Sở Vô Sương giam cầm, lại bị Thiên Vũ chém chết.
Đến lúc này thì đám Thi tộc bước vào di chỉ Ma vực cũng chỉ còn lại một tên đó chính là tên Thi tộc thứ nhất, không biết hắn ta đã chạy đi đâu, có lẽ ngay chính hắn ta cũng không biết đồng bọn Thi tộc của mình đều đã bị tiêu diệt sạch sẽ.
Lách cách! Lách cách!
Trên đỉnh núi vang lên tiếng xích sắt va vào nhau.
Thiên địa càng lúc càng biến hóa khác thường, Triệu Bân phải dùng xích sắt trói cả hắn, Thiên Vũ cùng Sở Vô Sương lại một chỗ. Không chỉ có bọn họ, tất cả những kẻ đang ở trong di chỉ Ma vực đều làm như vậy, trong đó có cả Ma Khôi, Vương Dương, Thánh tử Ma điện cùng Thánh tử Ma sơn. Tuy bọn chúng là truyền thừa của Ma vực nhưng cũng hoàn toàn không biết bên trong di chỉ Ma vực có những bí mật gì, chẳng hạn như chuyện Ma hậu là người của Phật gia thì chẳng những Ma gia không biết mà bọn chúng cũng không biết, có thể nói Ma Quân đã phong tỏa toàn bộ tin tức này với bên ngoài ngay từ thuở hồng hoang, chuyện không có ai biết đất Phật ở đâu chính là minh chứng tốt nhất cho chuyện đó. Nói không chừng năm xưa chính tay Bất Diệt Ma Quân đã san bằng toàn bộ đất Phật rồi.
“Quan tài này ngươi không thể tùy tiện lấy ra được”, Nguyệt Thần chậm rãi nói.
Tuy người phàm không thể nhìn thấu nguyên nhân thiên địa biến hóa nhưng Nguyệt Thần chắc chắn có thể nhìn thấu, đó là bởi vì đám người Triệu Bân đã mang quan tài ngọc đi. Tuy rằng quan tài ngọc không phải là thứ trấn thủ Tiên trận nhưng nó vẫn có sự liên quan đến Tiên trận, bọn họ mang nó đi cho nên Tiên trận mới biến hóa càng lúc càng nhanh dẫn đến cục diện như hiện tại.
Chờ xem! Sau này sẽ càng hỗn loạn hơn.
“Ta có dự cảm không lành”, Thiên Vũ nhỏ giọng nói.
Không ai đáp lại lời hắn ta.
Triệu Bân đang ngước nhìn lên trời, Sở Vô Sương cũng đang ngước nhìn lên trời.
Bọn họ cũng đang có cùng một loại dự cảm.
Nguyên nhân chính là vì thế cho nên bọn họ mới ngẩng đầu lên trời cố tìm huyền cơ.
Phải nhanh chóng tìm ra đan Bất Lão và hoa Bồ Đề rồi rời khỏi nơi quỷ quái này.
"Ở đâu?"
Khóe mắt của Triệu Bân đã chảy đầy máu tươi, trong ánh mắt còn hiện lên sự kiên định.
Hắn ta đã vắt kiệt đồng lực của mình để nhìn thấu huyền cơ, nhưng xem ra huyền cơ ở đây đã vượt qua phạm trù mà Thiên Nhãn của hắn có thể nhìn thấu được, hắn càng cố gắng muốn nhìn thì phản phệ lại càng nặng.
Sở Vô Sương liếc mắt nhìn hắn.
Trong thời gian tỷ thí tân tông thì Triệu Bân cũng giống như vậy, bên trong sự điên cuồng của hắn còn ẩn chứa lòng kiên định khi cố hết sức đánh bại cô ta, tuy ngày đó cô ta không hiểu nhưng hôm nay cô ta đã hiểu được. Tình duyên... thực sự là một thứ rất kì lạ.
"Cơ sư đệ, ngươi đã quá sức rồi".
Thiên Vũ nhắc nhở, hắn ta cũng nhìn thấy được sự điên cuồng của Triệu Bân, máu đang chảy ra từ khóe mắt của hắn phản chiếu dưới ánh trăng mờ ảo trông hết sức chói mắt, nếu như cứ tiếp tục thì căn cơ của Triệu Bân sẽ bị tổn hại.
"Không sao".
Triệu Bân lên tiếng nhưng không hề nhắm mắt lại.
Hắn vừa dứt lời thì liền nghe thấy vòm trời run lên.
Trên bầu trời dường như có một ngôi sao đang rơi xuống, sắc trời đang u ám đột nhiên lại có một ngôi sao rơi xuống khiến cho ai cũng phải chói mắt, vẽ ra trên nền trời u ám một đường cong tuyệt đẹp.
"Sao rơi?", Thiên vũ kinh ngạc.
"Chẳng lẽ là đan Bất Tử… Á…"
Sở Vô Sương còn chưa nói hết lời thì đã thấy Triệu Bân nhảy khỏi đỉnh núi, hắn quá vội vàng cho nên thậm chí còn chưa nói trước với Sở Vô Sương cùng Thiên Vũ mà đã lôi bọn họ cùng lăn xuống núi. Bởi vì bọn họ đang bị trói lại bởi một sợi dây xích cho nên chỉ cần một người chạy đi thì hai người còn lại cũng bị lôi theo.
Vèo!
Triệu Bân chạy với tốc độ cực nhanh, tạo nên một cảnh tượng hết sức buồn cười.
Người bị lâm vào tình cảnh khổ sở chính là Thiên Vũ cùng Sở Vô Sương, nhìn từ xa hai người bọn họ giống y hệt hai con diều bị Triệu Bân lôi đi một đường, không biết trên đường đi hai người đã va vào biết bao nhiêu cây đại thụ, cho đến khi cả ba ra khỏi núi rừng thì hai người mới có thể đứng vững. May mắn là thân pháp của bọn họ không tệ, nếu không thì cũng không thể nào theo kịp tốc độ của Triệu Bân.
"Nhanh lên".
Dưới bầu trời vang lên rất nhiều tiếng quát tháo.
Chắc chắn có không ít người cũng đã nhìn thấy hiện tượng sao rơi.
“Chẳng lẽ là đan Bất Lão?”, Thiên Vũ nói với vẻ tràn đầy hi vọng.
“Có lẽ vậy”, Sở Vô Sương đáp.
Về phần Triệu Bân, hắn lại cho rằng đó là hoa Bồ Đề.
Ầm! Ầm! Ầm!
Bọn còn chưa đuổi tới nơi thì đã nghe thấy tiếng ầm ầm vang lên từ hướng đó.
Chắc chắn đó là động tĩnh truyền đến từ một trận đại chiến, có lẽ bên đó đang có một đám nhân tài đang tranh đoạt bảo bối, hẳn là có nhiều người lắm cho nên mới gây ra động tĩnh lớn đến như thế, ba người bọn họ đang đứng ở rất xa mà cũng có thể nhìn thấy những ngọn núi ầm ầm sụp đổ.
Có thể thấy chiến lực của các bên cũng không hề thấp.
Đánh nhau kịch liệt đến như vậy, bảo bối ở đó nhất định phải lớn lắm.
Đó chính xác là một món bảo bối lớn.
Quan sát kỹ thì mới thấy đó là một Ma kính màu đen tỏa ra ma quang kỳ dị, kẻ nhìn thấy nó đầu tiên còn chưa kịp mang nó đi thì đã có một đám người khác kéo đến muốn tranh đoạt, vì vậy mới xảy ra một trận cuồng oanh loạn tạc, máu chảy thành sông.
Cảnh tượng sau đó thì cũng không khó đoán.
Để đoạt được bảo bối, đám người đó đã đánh nhau đến đầu rơi máu chảy, chỉ có quỷ mới biết được có bao nhiêu người đã kéo tới tham chiến, mà đây chỉ mới là những người có thể nhìn thấy được từ bên ngoài, bên trong bóng tối vẫn còn có rất nhiều người đang ẩn thân đều đang chờ thời cơ hành động.
Phụt! Phụt!
Trận chiến diễn ra hết sức ác liệt và đẫm máu.
Ma kính tuy thật sự là bảo bối nhưng trong hoàn cảnh này nó cũng chính là một củ khoai nóng bỏng tay, bất luận là ai cầm nó thì đều sẽ bị đám đông đồng loạt công phạt để cướp đoạt, muốn cầm chắc được nó trong tay thì phải có thực lực mạnh mẽ mới được, hoặc ít nhất cũng phải có thân thể đánh mãi không chết.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!