Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vô Thượng Luân Hồi Chi Môn - Triệu Bân (FULL)

 
             Ầm!  

             Dưới ánh mắt quan sát gắt gao của mọi người, Ma Tâm kính đã rơi xuống đỉnh núi nơi Triệu Bân đang đứng.  

             Ma kính nặng đến mức khiến cho cả đỉnh núi phải rung lên, đất đá lăn xuống từng mảng.  

             "Cướp lấy".  

             Đám người kia đồng loạt quát lớn, ngay lập tức xông về phía đỉnh núi.  

             Còn chưa tới đỉnh núi thì bọn chúng đều đã đồng loạt đánh ra những đòn công phạt.  

             Không quan trọng là ai đang cầm Ma kính, phải đánh trước rồi mới nói sau.  

             Ầm! Ầm!  

             Ngẩng mặt lên liền có thể nhìn thấy hư không chấn động, đao mang, kiếm quang, chưởng ấn, quyền ảnh... bao trùm cả bầu trời, công phạt quy mô lớn như vậy còn có thể san bằng cả một ngọn núi, về phần người trên núi thì chắc chắn cũng sẽ bị đánh thành tro bụi, cho dù là Hung Hổ hay Ma Khôi thì cũng sẽ không dám đối kháng.  

             "Đi".  

             Triệu Bân cầm lấy Ma kính rồi xoay người chạy trốn.  

             Trước khi đi hắn còn ném ra một thứ gì đó.  

             Đó cũng là một tấm kính màu đen khá giống với Ma Tâm kính, đây là vật mà hắn đã trộm trên người của Thánh tử Ma điện. Hắn đã từng nghiên cứu qua thì thấy nó chỉ là đồ giả được làm dựa theo Ma Tâm kính, cho dù không có năng lực gì đặc biệt nhưng ít nhất thì nó cũng giống Ma Tâm kính như đúc.  

             Muốn phân rõ thật giả thì còn cần phải cầm trong tay nhìn kỹ một phen.  

             Triệu Bân làm như vậy tất nhiên là vì muốn giương đông kích tây.  

             Ầm! Ầm! Ầm!  

             Những đòn công phạt đã ầm ầm giáng xuống đỉnh núi khiến cho đỉnh núi sụp đổ.  

             Đá vụn bay đầy trời, bản sao của Ma Tâm kính cũng bay ra khỏi đỉnh núi.  

             Thấy vậy thì ánh mắt của đám người kia đều sáng lên, có kẻ đã dùng chân nguyên biến thành bàn tay to chộp lấy Ma kính, thừa dịp Ma Khôi trọng thương liền muốn đoạt lấy Ma kính mà bỏ chạy, đợi Ma Khôi tỉnh lại thì sẽ không còn chuyện tốt như vậy nữa.  

             Keng!  

             Đột nhiên có một đạo kiếm quang xuất hiện chặt đứt bàn tay to kia.  

             Kẻ vừa phóng ra kiếm quang chính là một thanh niên áo bạc, sau khi chặt đứt bàn tay to thì hắn ta liền đoạt lấy Ma Tâm kính rồi xoay người bỏ chạy, cũng không biết hắn ta là người nhà nào mà có thân pháp biến hóa hết sức lạ kì, chỉ mới hai ba bước mà đã bay ra ngoài rất xa.  

             "Đi".  

             Một tiếng cười âm hiểm vang lên, lại có thêm một kẻ áo đen đột nhiên nhảy ra.  

             Tên vừa nhảy ra có chiến lực không tầm thường, hắn ta chỉ điểm ra một ngón tay mà đã có thể tiêu diệt thanh niên áo bạc, hắn ta cầm lấy Ma kính trong tay định bỏ đi nhưng mọi chuyện không dễ dàng đến như vậy, tình cảnh của hắn ta lúc này còn thảm hơn so với thanh niên áo bạc, còn chưa kịp xoay người thì đã bị một kiếm đâm lén, sau đó còn có hơn mười đạo kiếm quang bắn nát cơ thể của hắn.  

             Ông!  

             Ma kính bật ra rồi lại rơi vào tay một thanh niên áo tím.  

             Củ khoai nóng không lấy là tốt nhất!  

             Nhưng cái tên này vẫn cố tình cầm lấy nó.  

             Ma kính vừa mới rơi vào tay của hắn ta thì hắn ta liền bị tất cả mọi người đánh thành bụi.  

             Ầm! Ầm!  

             Sự cạnh tranh càng lúc càng trở nên khốc liệt.  

             Nguyên nhân chính là bởi vì Ma Khôi đã bị ma quang nổ đến thân tàn ma dại cho nên không thể tham chiến, đây chính là một cơ hội tốt hiếm có để cho đám người này có thể đạt được Ma Tâm kính rồi bỏ chạy.  

             Hầu hết mọi người đều có suy nghĩ này.  

             Thành thật mà nói, suy nghĩ này khá nguy hiểm.  

             Trong trận chiến tranh giành Ma kính máu đã chảy thành sông, bất luận là kẻ nào cầm được Ma kính thì cũng sẽ bị đám đông thẳng tay tiêu diệt.  

             Bên kia, ba người Triệu Bân đã thoát ra khỏi khu vực nguy hiểm.  

             Bộ dạng của cả ba hết sức thê thảm.  

             Mặc dù bọn họ rất nhanh chân bỏ chạy nhưng cũng không thể tránh khỏi tất cả những đòn công phạt mà đám người kia đã đánh lên đỉnh núi, cả Thiên Vũ và Sở Vô Sương đều chảy máu đầm đìa nhưng thảm nhất vẫn là Triệu Bân bởi vì lúc chạy trốn hắn đã thi triển bí pháp bảo vệ của mình lên người Thiên Vũ cùng Sở Vô Sương.  

             Hắn lại chạy sau hai người bọn họ cho nên tất nhiên cũng bị thương nặng hơn bọn họ.  

             May mắn thay, không ai trong số ba người gặp nguy hiểm đến tính mạng.  

             "Đã tạo nghiệp rồi".  

             Thiên Vũ nhướng mắt nhìn vọng sang nơi đang xảy ra đại chiến.  

             Sở Vô Sương cũng tặc lưỡi.  

             Triệu Bân ném ra một Ma kính giả, cả hai người bọn họ đều nhìn thấy rõ.  

             Bọn họ nhìn thấy nhưng đám người kia lại không nhìn thấy cho nên đều đang bận tranh đoạt Ma kính giả, món đồ giả kia làm rất giống thật, nếu như không cầm trong tay nhìn kỹ thì đúng là nhìn không ra, vì vậy cho nên tất cả đều nghĩ nó là Ma Tâm kính thật.   

             Cũng có thể nói hành động này của Triệu Bân đã góp phần hại chết rất nhiều người.  

             Triệu Bân hộc máu giàn giụa, sau đó liền cầm Ma kính lên xem xét. Đây không phải là thứ mà Ma kính giả kia có thể so sánh được, quan sát một lúc thì hắn mới nhận ra nó được làm bằng vẫn thạch, chất liệu không hề kém cạnh chất liệu làm nên kiếm Long Uyên, ma văn được khắc trên nó cũng rất cổ xưa, lóe ra ma quang kì dị. Khi cầm Ma kính trong tay hắn còn có thể nghe thấy tiếng ông ông câu hồn, ma lực của nó có thể khiến cho thần trí người cầm nó đảo điên, sau khi luyện hóa nó thì mới có thể biến nó thành vật của mình.  

             Nói tóm lại thì đây cũng là một cơ duyên tốt.  

             Số mệnh thật sự quá kỳ quái.  

             Cơ duyên luôn đến một cách bất ngờ khiến cho con người ta trở tay không kịp, cũng giống như Ma Tâm kính này vậy, đám đông kia ra sức tranh đoạt đến chết cũng không thể nào có được, thế mà cuối cùng lại rơi thẳng vào trong tay hắn sau một biến cố.  

             “Sao Ma Khôi lại bị nổ?”, Thiên Vũ nghi hoặc hỏi.  

             “Chắc là phía trên Ma kính có cấm chế”, Sở Vô Sương trầm ngâm nói.  

             Triệu Bân cũng nghĩ như vậy, hắn đã lật Ma kính qua lại mấy lần để xem xét, cấm chế được khắc trên nó rất quỷ quyệt và bá đạo, lại còn biến hóa kỳ dị, nhưng cấm chế này cũng chỉ kích hoạt được một lần, không ngờ nó lại được kích hoạt đúng lúc Ma Khôi cầm nó.  

             Ầm! Ầm!  

             Ở chỗ này thì bình yên, trong khi trận chiến ở bên kia lại đang càng lúc càng ác liệt.  

             Từ đây có thể nhìn thấy máu huyết ở bên kia như nhuộm đỏ cả bầu trời, không biết đã có bao nhiêu người đã bị giết, những tiếng kêu la thảm thiết tiếng cùng quát tháo vang trời đan xen vào nhau.  

             Rống!  

             Bỗng nhiên lại có thểm một tiếng hổ gầm vang vọng khắp nơi.  

             Trong chớp mắt ngay cả ba người Triệu Bân cũng đều ngẩn đầu nhìn lên trời, trên bầu trời ở phía bên kia đã có một con quái vật khổng lồ xuất hiện, hùng vĩ như một ngọn núi. Đó là một con hổ màu đen tuyền, toàn thân có ma sát quay cuồng, hai con mắt lớn của nó đỏ tươi như máu trông hết sức bạo ngược, khí thế mà nó toát ra còn khiến cho trời đất rung chuyển, mặt đất dần dần nứt ra, những ngọn núi xung quanh nó đều bị chấn sụp đổ, đám người đang tranh đoạt Ma Tâm kính cũng đều bị chấn bay ra xa, kẻ có nội tình yếu ớt còn ngay lập tức bị nổ thành tro bụi.  

             "Thái... Thái Thượng Hung Hổ".  

             Khi nói ra bốn chữ này, tất cả mọi người đều run rẩy.  

             Không sai, đó chính là Thái Thượng Hung Hổ, đa phần moi người ở đây đều lần đầu tiên mới được nhìn thấy nó, nguyên nhân chính là bởi vì lần đầu nhìn thấy cho nên mới run rẩy, sức mạnh của nó đúng là quá khủng khiếp, nó đang toát ra nguồn năng lượng cuồn cuộn như đại dương bao la.  

             Mọi người đều biến sắc.  

             Trong lòng ai cũng thầm run lên.  

             Thái Thượng Hung Hổ thật là đáng sợ.  

             "Thật mạnh".  

             Triệu Bân lẩm

 

             

Nhấn Mở Bình Luận