Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vô Thượng Luân Hồi Chi Môn - Triệu Bân (FULL)

 
             Nhưng Triệu Bân cũng đủ thảm rồi, Ma Khôi không chỉ đuổi theo mà còn đánh suốt dọc đường. Vì đang trong trạng thái hóa Hung Hổ nên một khi hắn ta xuất chiêu thì là đại chiêu, kiếm khí đầy trời như mưa kiếm, bất cứ bí thuật nào cũng khuếch đại vô hạn, lực sát thương không phải là khủng bố ở mức thường.  

             Điều đáng ghét không phải việc này mà là phân thân.  

             Hung khí của Thái Thượng quá mạnh mẽ, mỗi lần Triệu Bân lao tới thì đều bị uy áp vây nhốt, nhỏ yếu như phân thân hoàn toàn không chịu đựng được, cả đám đều bị diệt thì đừng nói chi tới việc triệu hồi nghịch hướng để cứu bản thể.  

             Bùm!  

             Lại một ngọn núi sụp đổ, nó bị Hung Hổ giẫm sụp.  

             Đá vụn bay loạn, Triệu Bân bị dọa hoảng, cả người bị hất tung ra ngoài, trong khi bay, miệng còn phun máu, xương cốt kêu lên răng rắc, kinh mạch đứt lìa, suýt chút đã tàn phế.  

             “Mẹ nó chứ, ép ta phải chơi lớn à!”  

             Triệu Bân rơi xuống đất rồi đứng lên.  

             Hắn lấy ra đàn đá. Nếu không phải là tình cảnh bất đắc dĩ thì hắn cũng chả muốn đụng tới thứ này, uy lực của nó quá mạnh, lực phản phệ cũng bá đạo. Đánh cái đàn này đúng là đang cược cả mạng sống, nhưng hôm nay, hắn không dùng nó thì sẽ chết ở đây.  

             Gào!  

             Ma Khôi tiến đến, khí phách tràn trề.  

             Triệu Bân hừ lạnh, làm một loạt động tác như chó bới đất trên đàn đá, chơi ra một làn điệu. Dù tiếng đàn hỗn loạn nhưng sức sát thương cũng rất mạnh, tiếng đàn vô hình như thanh thần kiếm không ai có thể nhìn thấy bổ không gian ra từng mảnh, ngay cả Hung Hổ - Ma Khôi vừa nãy hung hãn cỡ nào cũng bị chặn đứng.  

             ”Cây đàn đá kỳ quái thật!”, trong lòng Ma Khôi hoảng hốt.  

             Nên biết rằng Thái Thượng Hung Hổ của hắn ta có thể chống lại cả cảnh giới Chuẩn Thiên, mà còn là trong trường hợp đánh trực diện nữa. Hôm nay hắn ta lại bị một tiếng đàn tạp nham chặn đứng, mà người chơi đàn còn là cảnh giới Huyền Dương, sao hắn ta không sợ cho được. Bởi vậy mới có thể thấy được là cái đàn đá kia đáng sợ cỡ nào. Cơ Ngân lấy binh khí như vậy từ đâu ra không biết?  

             Teng...  

             Tiếng đàn hỗn loạn không ngừng vang lên khắp trời.  

             Chơi đàn là cược cả mạng sống, đúng là nói không sai mà! Như Triệu Bân lúc này, hắn vừa chơi vừa hộc máu. Khi đàn thì chính bản thân hắn cũng bị cầm ý của đàn phản phệ, nó đang đảo loạn khí lực của hắn.  

             “Sao có thể như thế được!”  

             “Sao uy lực lại giảm bớt?”  

             Triệu Bân lẩm bẩm, hắn có thể cảm nhận được sức mạnh của đàn đá phóng ra không bằng trước. Khi đối kháng quỷ thụ yêu, lực sát thương của đàn cực mạnh nhưng hôm nay đã liên tục đàn mà uy lực lại không sánh bằng khi đó.  

             “Linh của nó ngủ say rồi, thế thì sao không giảm cho được!”, Nguyệt Thần nhìn ra ngay.  

             Tuy đàn đá mạnh nhưng phải tiến hành xử lý song song.  

             Từ ngày diệt quỷ thụ yêu, linh của nó đã ngủ say.  

             Bởi vậy sức mạnh mới giảm đi nhiều.  

             “Đồ tốt!”  

             Hai mắt Hung Hổ - Ma Khôi sáng rực, ngấp nghé cây đàn trước mặt.  

             Nghĩ vậy, hắn ta dùng bí pháp, một chưởng vỗ xuống đất khiến mặt đất chấn động. Từng quầng sáng dùng hắn ta làm trung điểm lan ra chung quanh, uy thế bá đạo.  

             Ọc...  

             Triệu Bân phun máu, bị quầng sáng hất bay ra ngoài.  

             Đàn đá không có uy lực như trước, hắn cũng khá ngạc nhiên.  

             Không mạnh như trước thì không chặn được Hung Hổ - Ma Khôi. Mà dù có uy lực đó thì cũng không đủ, quỷ thụ yêu tuy mạnh nhưng không nhanh nhẹn như bản chất của ma quỷ, trí tuệ cao nhưng không ham chiến. Còn Hung Hổ của Ma Khôi thì hoạt bát, thần trí tỉnh táo, ý chí chiến đầu tràn đầy.  

             Điều này thì quỷ thụ yêu đúng là không sánh bằng.  

             Ma Khôi không ngu, cũng không ngốc tới độ đứng chờ Triệu Bân đàn tiếp.  

             Với tên này, dùng xe nỏ cũng không nổ nổi.  

             Trừ phi tên kia đứng im cho ngươi kích nổ!  

             Bùm!  

             Triệu Bân lại bay ngược ra, nện vào một ngọn núi.  

             Sau đó Ma Khôi đã bay tới, vươn một trảo áp xuống.  

             Ọc...  

             Vừa mới đứng lên, Triệu Bân đã bị đè tới ho ra máu.  

             Uy áp của Hung Hổ quá lớn, đè ép xương đùi của hắn gãy tan nát.  

             “Sao không chạy nữa?”  

             Ma Khôi cười lạnh, giọng điệu mỉa mai.  

             Cười một hồi thì hắn ta chợt ngừng.  

             Khi nghe thấy tiếng động lớn vang lên, trời đất lại xoay vần.  

             Đúng lúc lắm!  

             Hung Hổ - Ma Khôi bị dịch chuyển.  

             Triệu Bân cũng thay đổi vị trí.  

             “Đáng chết!”  

             Ma Khôi tức điên, chỉ còn chút xíu nữa thôi mà cũng để xổng mất.  

             Nhưng tiếc là hắn ta không có cách nào thay đổi được, chút đạo hạnh của hắn ta sao xoay chuyển được tiên trận chứ.  

             “Làm tốt lắm!”  

             Ngược với Ma Khôi, Triệu Bân lại nở nụ cười vui sướng.  

             Nói mà, mạng hắn chưa tới số, cuối cùng thì trời đất xoay chuyển cũng có chút đáng tin cậy nhỉ!  

             Bùm!  

             Ma Khôi bị dời tới một vùng đất xanh biếc, vừa rơi xuống đất thì một tia huyết quang lóe lên. Không biết là nhân tài nhà nào, vừa dịch chuyển tới là đã tiêu đời dưới tay Hung Hổ.  

             Bùm!  

             Bên này của Triệu Bân cũng không thua kém.  

             Hắn lọt vào một vực thẳm, sâu khoảng vạn trượng.  

             Gào!  

             Ma quỷ dưới vực này có hình dạng như con rết, toàn thân ngăm đen, kích thước to lớn, tu vi Địa Tạng, mà còn là đỉnh cao nữa. Triệu Bân chưa đáp xuống thì nó đã dựng đứng lên nuốt chửng hắn.  

             “Đánh không lại Hung Hổ, chả lẽ ta còn không địch nổi ngươi?”  

             Triệu Bân mắng to. Một kiếm bổ ra khe hở, hắn nhảy từ trong bụng rết ra ngoài, trở tay tung ra ba chiêu Tru Tiên quyết, hai trong ba trúng đôi mắt rết, chiêu còn lại trúng ấn đường, một lần đánh chết ngay tại chỗ.  

             Gào!  

             Quỷ rết rên rỉ rồi ngã ầm xuống.  

             Đến giờ, Triệu Bân mới có thể vững vàng đáp đất, một âm thanh như có vật gì rớt vào trong nước vang lên, vì trước đó vực thẳm quá tối, hắn chỉ để ý con rết nên không biết bên dưới đều là nước.  

             Ư...  

             Bây giờ là tiếng rên của Triệu Bân.  

             Nước dưới vực cũng chẳng phải nước bình thường mà nó chứa một nguồn năng lượng bàng bạc. Hiện tại, chúng đang cuồn cuộn tràn vào trong người Triệu Bân, trong tích tắc đã phủ đầy kinh mạch, sau đó đồng loạt tụ lại ở đan hải, đan hải đang cuộn trào mãnh liệt bị bị sóng biển ngập trời bao phủ.  

             “Nước đen!”  

             Rên một tiếng rồi Triệu Bân nhìn thoáng qua một chút.  

             Là nước màu đen, nếu là màu sắc khác, ví như màu vàng, chắc chắn hắn sẽ phát hiện ra trước, vì nó đen thui nên hắn không thấy, từ đó mới sa chân xuống. Cũng không biết đây là chất lỏng gì mà nó biến hóa rất kỳ quái, rõ ràng là một vùng nước lặng mà bên trong lại có năng lượng lập lờ, không phải là ma lực, nó tinh thuần vô cùng, cẩn thận cảm nhận một chút thì nhận ra nó có tiên khí, sức mạnh thuộc

 

             

Nhấn Mở Bình Luận