Thanh chiến kích này thật không dễ dàng cầm được.
Thái Thượng Hung Hổ giãy giụa, cắn đứt một đầu rắn.
Ầm! Ầm! Ầm!
Hai con quái vật đang đánh nhau, cảnh tượng không phải chuyện đùa, vì muốn đoạt được chiến kích mà cả hai đã lao vào nhau chiến đấu kịch liệt, mỗi một lần va chạm đều khiến cho những vầng sáng đen lan tràn ra khiến cho người đứng xem bốn phía đều bị chấn trở mình, những kẻ có tu vi yếu kém đều bị tiêu diệt tại chỗ.
"Được rồi, ở đây không còn chuyện của chúng ta nữa".
Đám người chạy tới tầm bảo đều rút lui, cảnh tượng hết sức lúng túng.
Đám người này vào di chỉ Ma Vực đều vì muốn tầm bảo.
Nhưng bây giờ bọn họ đều đã trở thành khán giả, không ai dám xông lên, xông lên chính là tự tìm đường chết, nếu như dám chạm tay vào Bất Diệt chiến kích thì chắc chắn sẽ bị Ma Khôi cùng Thân Dung vây công, trên đời này ngoại trừ Đại Hạ Long Phi thì còn có ai dám đứng giữa trận chiến của hai kẻ này.
Cho nên mới nói, đứng xem vẫn an toàn hơn.
Bởi vì trận chiến đang diễn ra rất hấp dẫn cho nên không có ai để ý đến việc có người đang mò tới.
Tất nhiên kẻ đang mò tới chính là Triệu công tử, hắn đang ngó nghiêng quan sát địa hình.
Hắn đang quan sát xem lúc này có thích hợp để mở ra thiên kiếp và độ kiếp tại đây hay không.
Xem ra kẻ thù của hắn đều có mặt ở đây.
Nhưng hắn không nhìn thấy Thiên Vũ và Sở Vô Sương.
Có lẽ cả Thiên Vũ và Sở Vô Sương cũng đều có mặt ở đây.
Ở đây có quá nhiều người, hắn cũng không thể xem xét kỹ lưỡng.
Ầm! Ầm!
Hắn ngẩng đầu nhìn lên thì thấy trận chiến giữa Ma Khôi và Thân Dung đang càng lúc càng khốc liệt hơn.
Từ khi tu luyện võ đạo cho tới bây giờ đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy hai ký chủ đánh nhau, quả nhiên là gây ra động tĩnh khổng lồ. Ma Khôi cùng Thân Dung cũng không quá lợi hại, thứ lợi hại chính là Rắn tám đầu cùng Hung Hổ, hai con quái vật này có hình thể quá lớn, chỉ cần nhúc nhích một cái liền có thể khiến cho đất trời sụp đổ.
"Bất Diệt chiến kích, binh khí tốt".
Triệu Bân lẩm bẩm, ánh mắt rơi vào thanh chiến kích.
Thanh chiến kích đang bị Ma Khôi cùng Thân Dung tranh đoạt, mặc dù đang đứng cách rất xa nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng, nó đúng là một thanh tuyệt thế thần binh, ngay cả ma văn khắc trên chiến kích cũng tự bộc phát ra khí tức bá liệt.
Mà đây chỉ là một món binh khí.
Không thể tưởng tượng nổi Bất Diệt Ma Quân năm xưa còn cường đại đến cỡ nào!
"Nó có văng tới đây nữa không nhỉ?", Triệu Bân sờ cằm lẩm bẩm.
Trước đó Ma Tâm kính đã tự văng tới chỗ của hắn rồi bị hắn lấy đi.
Lần này nếu như thanh chiến kích thật sự văng tới chỗ của hắn thì hắn cũng sẽ không khách sáo, trước khi tới đây hắn đã biến ra rất nhiều phân thân ở khắp mọi nơi, sau khi hắn cầm được Bất Diệt chiến kích liền có thể sử dụng thuật triệu hoán ngược để thoát ra khỏi chỗ này, như thế thì có thể tránh được Thái Thượng Hung Hổ cùng Rắn tám đầu. Người xưa đã có câu, muốn cầu phú quý thì phải lao được vào chỗ hiểm nguy.
Nhưng tiền đề là Bất Diệt chiến kích phải văng tới chỗ của hắn mới được.
Đáng tiếc, lần này hắn không gặp may mắn đến vậy.
Xem thái độ của Ma Khôi và Thân Dung, lần này bọn chúng nhất định vì Bất Diệt chiến kích mà đấu đá nhau tới cùng, đại chiến nguy hiểm như vậy Triệu Bân cũng không dám nhảy vào, trong khi đó Bất Diệt chiến kích cũng không thể nào văng tới chỗ hắn.
"Không còn cách nào khác".
Triệu Bân hít sâu một hơi, hai mắt lóe lên.
Hôm nay là một ngày tốt, chẳng những sắc trời đẹp mà ở đây còn có rất nhiều người, người nên tới người không nên tới cũng đều đã tới rồi, nếu như có thể khiến cho hai con quái vật kia bị thiên lôi đánh chết thì cảm giác chắc chắn sẽ rất thoải mái.
Ông!
Tuy nhiên, hắn còn chưa kịp mở ra thiên kiếp thì thiên địa đã bắt đầu biến hóa.
Đại chiến diễn ra lâu như vậy, sao thiên địa có thể không biến hóa lần nào được chứ?
Ông!
Bất Diệt chiến kích trùng hợp lại đang bay lên trời.
Cũng chính vào lúc này thiên địa đã biến hóa trong chớp mắt, tất cả những kẻ có mặt đều đứng không vững, Ma Khôi cùng Hung Hổ, Thân Dung cùng Rắn tám đầu còn chưa kịp đợi Bất Diệt chiến kích rơi xuống thì đã bị chuyển đi nơi khác.
"Chết tiệt".
Thiên địa đột ngột biến hóa khiến cho Ma Khôi hết sức phẫn nộ.
Thân Dung cũng quát lớn, thiên địa biến hóa không có gì lạ, cho dù có bị chuyển đi nơi khác cũng không quan trọng, nhưng vấn đề chính là ngay cả Bất Diệt chiến kích cũng đã bị thiên địa biến hóa chuyển đi nơi khác, nếu như hôm nay không lấy được nó thì có thể nó sẽ biến mất mãi mãi.
Di chỉ Ma vực lớn như vậy, chỉ có quỷ mới biết nó sẽ bị chuyển đi đâu.
Bên trong di chỉ Ma vực có nhiều người như vậy, chỉ có quỷ mới biết được nó sẽ rơi vào tay ai.
Nếu như muốn tìm lại nó chẳng khác nào mò kim đáy bể.
"Thân Dung".
Ma Khôi phẫn nộ rống lên, vang vọng khắp di chỉ Ma vực,
Nếu như không có Thân Dung phá rối thì hắn ta đã sớm có được Bất Diệt chiến kích.
Bây giờ thì hay rồi, người tính không bằng trời tính.
"Ma Khôi".
Thân Dung cũng rống lên, khí thế không hề kém cạnh Ma Khôi.
Hắn ta cũng có suy nghĩ tương tự, nếu như không có Ma Khôi gây rối thì chiến kích đã nằm trong tay hắn ta rồi.
Kẻ tám lạng người nửa cân mà thôi.
"Cơ hội tốt".
Khác với hai người bọn họ, ánh mắt của đám người tầm bảo đều sáng lên.
Chiến kích đã văng ra ngoài cho nên nghiễm nhiên trở thành vật vô chủ, ai lấy được là của người đó, bất cứ kẻ nào đang ở trong di chỉ Ma vực cùng đều có thể cướp được cơ duyên này cho nên không có kẻ nào là không nhanh chân đuổi theo.
"Tiểu kích kích!"
Có rất nhiều kẻ khác đang quát lớn đầy phấn khích.
Tất nhiên là Triệu công tử cũng đang chạy đi tìm Bất Diệt chiến kích.
Những phân thân mà hắn biến ra đều đang chạy đi bốn phương tám hướng tìm chiến kích, đám phân thân này cũng rất thú vị giống y như chân thân, vừa chạy đi tìm vừa kêu lên một tiếng tiểu kích kích rất thân thiết, kẻ không biết có khi còn tưởng rằng bọn họ không phải đang đi tìm chiến kích mà đang đi tìm tiểu đệ bị lạc mất của mình.
Đêm nay, ở khắp các ngọn núi bên trong di chỉ Ma vực đều đầy ắp người.
Tất cả đều đang tìm kiếm bảo bối, chính là Bất Diệt chiến kích.
Có rất nhiều kẻ đều nghĩ nếu như đoạt được Bất Diệt chiến kích rồi thì sẽ ngay lập tức chạy ra khỏi Ma vực, đã cầm được binh khí của Bất Diệt Ma Quân trong tay rồi mà còn không mau chạy thì chẳng lẽ còn đứng đây chờ người đến giết hay sao? Có được món bảo bối này trong tay là đủ rồi, xem như chuyến đi vào di chỉ Ma vực lần này cũng đã rất đáng giá.
"Ôi trời! Thân Dung đã lấy được chiến kích rồi".
Hơn nữa đêm lại có những tiếng gào vang vọng khắp Ma vực.
Đây chính là kiệt tác của Triệu công tử, hắn đã điều khiển tất cả các phân thân gào to lên như vậy, chỉ sợ thế nhân không nghe thấy. Hành động này tất nhiên là để hại người, nếu như Ma Khôi biết được chiến kích đã nằm trong tay Thân Dung thì không chạy tới tìm hắn ta liều mạng mới là lạ.
"Thân Dung đã lấy được rồi sao?"
Đám người đang tìm kiếm chiến kích đều nhướng mày.
Trong số đó có không ít người đã nhảy lên các đỉnh núi cao quan sát khắp nơi.
Đáng tiếc, di chỉ Ma vực quá lớn, bọn họ không thể nào nhìn thấy Thân Dung.
"Tìm cho ta".
Ma Khôi nhận được tin tức liền hạ lệnh xuống.
Không cần hắn ta nói thì người của Ma cung cũng đều đã tản ra, bọn chúng cũng không muốn tìm Thân Dung liều mạng, chỉ cần tìm ra được thanh chiến kích thì liền có thể giao lại mọi việc cho Thánh tử, để Hung Hổ cùng Rắn tám đầu quyết định kết quả cuối cùng.
"Chết tiệt!"
Thân Dung nghe thấy những tiếng gào đó liền nổi trận lôi đình.
Rõ ràng là có kẻ đang muốn hãm hại hắn ta, muốn hắn