Nhưng chỉ sợ khi đánh đã đời thì đối phương lại đột nhiên lên tiếng: “Chiến kích ở đây!”. Vậy thì phía hắn sẽ náo nhiệt lắm, nhất định sẽ bị bốn bề vây công. Hắn bị không gian cắt làm bị thương nhiều đến vậy rồi, chỉ còn lại nửa cái mạng, nếu còn dùng phép triệu hồi ngược hướng thêm lần nữa thì sẽ là tự sát mất. Với cục diện như thế này, dù thiên kiếp của cảnh giới Địa Tạng có đến thì hắn cũng chưa chắc vượt qua được, đó sẽ là một cục diện chết.
Vậy nên chạy là thượng sách.
“Cực pháp: Băng Thiên Tuyết Địa!”
Giọng nói lạnh lùng của cô gái tóc xanh vang lên từ phía sau.
Trời đất bỗng rung chuyển, bầu trời vốn tối mịt cũng đông cứng lại thành băng từng tấc một, trong suốt, cảm giác buốt lạnh tràn ngập khắp nơi mang theo cả sức mạnh hủy diệt. Mặt đất tối tăm xuất hiện những bông tuyết trắng, bay từ dưới đất lên, chạm vào người thì sẽ ăn vào trong da thịt, biến thành một loại phong ấn vô hình.
Phép thuật này chính là chiêu tấn công toàn diện.
Triệu Bân nắm kiếm khí trong tay, vung lên trời và chém ra.
Ngặt nỗi không có tác dụng gì, cái rét thấu xương biến kiếm khí của hắn thành hư vô, đến cả khí huyết của bản thân hắn cũng bị giảm đi một nửa. Còn những bông tuyết ăn vào trong cơ thể thì đang từ từ phong ấn cơ thể, chân và bàn chân đã bị đông cứng thành băng, hơn nữa, băng còn đang tiếp tục tràn lên trên.
Phá!
Triệu Bân hét lên một tiếng lạnh lùng, cố sử dụng thiên cang.
Kỳ lạ là băng trên chân không hề bị nát mà ngược lại, khi bị thiên cang kích thích thì tốc độ đóng băng lại càng nhanh hơn. Cái lạnh thấu xương thấm vào trong cơ thể hắn, cảm giác buốt đến tận tim tràn thẳng vào linh hồn, đến cả hơi thở cũng vụn vỡ thành những mẫu băng nhỏ xíu.
“Không phải độn băng!”
Triệu Bân thấy thế thì hai mắt hơi nheo lại.
Đúng vậy, đấy không phải là phép độn băng mà là một loại sức mạnh huyết mạch cực kỳ bá đạo. Nếu như hắn đoán không nhầm thì đó chính là thiên phú thần thông được thừa hưởng từ huyết mạch, còn hắn thì đang bị nhốt trong thế giới đầy băng tuyết.
“Giao chiến kích ra đây!”, cô gái tóc xanh lạnh lùng nói.
“Không đưa, đấy là của ta!”, Triệu Bân chạy khắp nơi.
Câu đó của hắn là sự thật.
Vốn dĩ là do phân thân của hắn tìm được trước, sau đó mới bị cô gái tóc xanh cướp mất.
Ù!
Bầu trời lại rung chuyển, mảnh băng chém xuống rợp trời.
Những mảnh băng đó có thể xem là phép độn băng, nhưng khi Triệu công tử nhìn thấy thì lại chau mày. Có một vài loại phép thuật vốn dĩ không mạnh nhưng cũng phải coi là do ai dùng đã, chẳng hạn như cô gái tóc xanh lúc này. Cô ta dùng đến sức mạnh huyết mạch, sức chiến đấu mạnh đến mức khiến Triệu Bân phải giật mình, hắn có lý do để tin rằng, với phép độn băng được sử dụng kèm theo huyết mạch thì khi những mảnh băng đó chém xuống sẽ có thể chém hắn ra thành tám khúc được ngay.
“Ép ta phải liều mạng à?”
Ánh mắt Triệu Bân nổi loạn, hắn đã thật sự dùng đến phép triệu hồi ngược hướng.
Hắn vừa đi, cô gái tóc xanh liền đến, cô ta chau mày, nhìn quanh bốn phía, người đâu rồi?
Người đâu rồi?
Mấy phân thân của Triệu Bân đang ở bên ngoài cũng ngây mặt ra.
Đúng là đã triệu hồi bản thể! Nhưng bản thể lại không đến giống như kiểu bị “lạc đường” giữa chừng vậy.
Hai chữ lạc đường này dùng rất chuẩn xác.
Đúng thật là Triệu công tử đã lạc đường! Nói chính xác hơn là trong lúc dịch chuyển, gặp phải trời đất biến đổi, thế nên việc dịch chuyển và biến đổi va chạm nhau, hắn đã bị đẩy đến một chỗ không rõ, tạm thời đứt liên lạc với phân thân của mình.
Mấy phân thân nhìn nhau rồi lần lượt biến mất.
“Đừng để ta nhìn thấy ngươi lần nữa!”
Cô gái tóc xanh hừ một tiếng lạnh lùng rồi trở về lại trạng thái bình thường, trời đất cũng không còn băng tuyết nữa nhưng khuôn mặt của cô ta vẫn đỏ ửng, không sao xóa hết được.
Chắc chắn cả đời cô ta cũng không thể nào quên được tối hôm nay vì đã gặp phải một tên không biết xấu hổ như thế.
Đánh thì đánh chứ vừa nhào lên là lột đồ thế kia thì rất quá đáng!
“Mất một cây kích nhưng lại gặp được tạo hóa!”
Cô gái lẩm bẩm, chỉ có mình cô ta có thể nghe thấy. Cô ta đang tự nhìn vào cơ thể mình, lúc nãy là vì quá xấu hổ và quá tức giận nên tiềm lực đã được khơi thông, kích thích sức mạnh huyết mạch, đấy là một kiểu giới hạn trên người cô ta, bao lần cố phá nhưng vẫn không được, không ngờ tối nay đã thành công, vậy chẳng phải là tạo hóa rồi còn gì nữa.
Có được tạo hóa thế này thì dù có mất Bất Diệt chiến kích thì cũng không đến nỗi buồn nữa.
Nhưng cô ta phải tìm được cái người đã lột đồ của cô ta, phải tính sổ với hắn mới được.
Nhắc đến người đó thì đôi mắt xinh đẹp hơi nheo lại, cô ta cố hồi tưởng lại cảnh trước đó, đối phương thông thạo thiên cang hộ thể, còn có khả năng tái sinh, cộng thêm cả khả năng bỏ trốn nữa.
Cô gái này nghĩ một lúc rồi hai mắt bỗng sáng lên, có vẻ như đã đoán ra được đó là ai: Cơ Ngân của Thiên Tông!
Ọc…
Bên này, Triệu Bân đã đáp đất và nôn ra cả vũng máu.
Hắn nhìn cảnh vật xung quanh thì thấy vô cùng tăm tối, không ngờ là một địa cung, có đuốc cắm trên tường nhưng lửa cháy bên trên lại không phải là lửa thật, cũng không biết đã giữ nguyên như thế bao nhiêu năm rồi, chỉ biết ngọn lửa đó rất ma mị và hư ảo, nhìn lâu thêm một lúc thì sẽ cảm thấy tinh thần rối bời.
Triệu Bân ngất xỉu, toàn thân đều là vết máu, hắn đã bị không gian cắt “hành xác” đến mức tàn tạ. Giống như những gì hắn đã đoán trước đó, nếu còn dùng thêm một lần phép triệu hồi ngược hướng nữa thì chẳng khác gì là tự sát, mà trạng thái của hắn lúc này có vẻ cũng đã cách cái chết không xa nữa, vì một cây Bất Diệt chiến kích, hắn thật sự đã liều cả mạng của mình.
Ụm…
Tiểu Kỳ Lân chạy ra, liên tục liếm vết thương cho Triệu Bân, thỉnh thoảng còn húc nhẹ cái đầu nhỏ của mình lên người hắn, muốn đánh thức đối phương.
Đáng tiếc là Triệu Bân vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Tiểu Kỳ Lân có vẻ hơi hoang mang, ánh mắt đầy lo lắng.
Vì hơi thở của Triệu Bân đang dần yếu đi. Đúng là hắn có khả năng tái sinh nhưng cũng phải xem là loại thương tích thế nào nữa. Lần này, Triệu Bân không chỉ bị không gian cắt bị thương mà còn bị trúng phong ấn băng kỳ lạ của cô gái tóc xanh đó nữa, hay cũng có thể nói là sức mạnh huyết mạch kỳ lạ kia. Đáng sợ nhất là trời đất biến đổi đụng phải triệu hồi ngược hướng, vết thương đó đã vượt quá phạm