Tiểu Kỳ Lân cũng cùng bị tẩy luyện.
Nó biến thành biểu tượng và khắc lên trên người Triệu Bân. Triệu Bân bị sét đánh, nó cũng bị sét đánh, chỉ có điều là không hiện nguyên hình mà thôi. Đại nạn thiên kiếp cũng là tạo hóa của nó, tiềm lực được khơi thông, sức mạnh huyết mạch được kích thích, nó cũng đang được trải qua quá trình lột xác.
Có lẽ người ta không biết, nhưng Nguyệt Thần thì lại thấy rất rõ.
Biểu tượng Tiểu Kỳ Lân đang từ từ in sâu vào người Triệu Bân.
Có lẽ bọn họ có thể hợp thành một, kiểu như có thể phân tách ra và cũng có thể hợp nhất. Kỳ Lân có thể mượn sức mạnh của Triệu Bân, Triệu Bân cũng có thể mượn sức mạnh của Kỳ Lân.
Việc này không giống như chủ và mãnh thú.
Như Long Phi và cửu vĩ, cửu vĩ bị phong ấn trong cơ thể của Long Phi, chỉ có thể bộc phát sức mạnh nhưng bản thể thì không ra ngoài được, hơn nữa, bọn họ đều bị phong ấn giới hạn.
Nhưng Triệu Bân và Tiểu Kỳ Lân thì lại khác, Kỳ Lân không chỉ có thể ra ngoài mà cũng có thể hợp nhất với Triệu Bân, trở thành thể sức mạnh Kỳ Lân, còn về việc phối hợp như thế nào thì tùy ý bọn họ rồi.
Điểm quan trọng nhất là bọn họ không bị phong ấn hạn chế.
Cũng tức là, nếu như thời cơ chín mùi, Triệu Bân có thể Kỳ Lân hóa, giống như cửu vĩ hóa của Long Phi. Chuyện này đối với Tiểu Kỳ Lân và Triệu Bân mà nói thì chẳng khác nào là một cơ duyên có lợi cho cả hai.
Lào xào, lào xào!
Nghe kỹ trong đan hải của Triệu Bân lại có âm thanh như lá cây xào xạc
Đấy là cây thần tạo hóa, chuyện tốt như bị sét đánh thì sao có thể thiếu được phần của nó. Nó không thể hấp thụ được lôi điện nhưng có thể mượn dùng lôi điện để lột xác, vốn chỉ là một cái cây to bằng bàn tay nhưng lại có thể cao lên thêm mấy tấc trong sấm sét, lá cây càng long lanh hơn và xuất hiện thêm cả dị tượng hình ảnh một cái cây to chọc trời nữa. Ngoài ra, tinh nguyên và khí sinh linh cũng tràn ngập, phủ trọn hết lên người Triệu Bân.
“Tuyệt!”
Triệu Bân hét lớn rồi lấy kiếm Long Uyên ra, nó cũng cần được tẩy luyện. Hắn tắm mình trong lôi điện, cố hết sức múa kiếm giữa thiên kiếp. Tiếng kiếm và lôi điện va vào nhau vang lên lanh lảnh, những tia lửa bắn ra vô cùng chói mắt.
Thậm chí dù người đời nhìn thấy hắn cũng cảm thấy thần.
Cảm giác như Triệu Bân đã không còn là một con người nữa, mà đã thành một vị thần - một vị thần đắm mình trong sấm sét, tinh thần anh dũng, cơ thể phi phàm, ý chí chiến đấu mãnh liệt, tràn ngập khắp trời đất.
“Cơ Ngân của Thiên Tông đúng là danh bất hư truyền!”
Những nhân tài khác ở bên ngoài đều không ngừng xuýt xoa, tất cả đều giữ thái độ trung lập.
Bọn họ chỉ đến Ma vực để tìm báu vật, không phải là để tham gia tranh chấp với bất cứ phe nào, khi thấy Triệu Bân độ kiếp thì ai cũng vô cùng kinh ngạc, cảm thấy hắn là người tài hiếm có, nếu như cho hắn đủ thời gian thì có lẽ tên này còn có thể vượt mặt được Đại Hạ Hồng Uyên, thậm chí là Bất Diệt Ma Quân.
Sau này sẽ là thiên hạ của hắn!
Còn về mấy người bọn họ thì chắc có lẽ đều chỉ làm nền mà thôi.
Sinh cùng thời với người tài giỏi thì phải chịu xấu hổ thế thôi.
“E rằng ta sẽ không thể đánh lại hắn mất!”
Cô gái tóc xanh thầm nghĩ, phải vùi mình trong thiên kiếp mà vẫn mạnh mẽ đến thế, nếu như độ kiếp thành công thì Triệu Bân phải mạnh đến chừng nào. Dù cho cô ta có hóa giải được sự trói buộc trong huyết mạch thì có vẻ như cũng không phải là đối thủ của Triệu Bân, không chừng còn bị lột áo thêm lần nữa, tên đó đâu có nói võ đức, cũng đâu có biết xấu hổ là gì!
“Cô cô, con yêu hắn mất rồi!”
Sở Vô Sương cười khổ, dường như trong đôi mắt mông lung đã không còn trời đất, không còn lôi điện nữa mà chỉ có bóng hình đầy máu đó. Hắn tràn đầy sự lôi cuốn khiến cô ta không nỡ rời mắt, hắn giống như một dấu ấn, đã khắc sâu vào trong linh hồn của cô ta rồi.
Cô cô nói đúng.
Ngày xưa cô ta cao ngạo bao nhiêu, vì đứng ở vị trí quá cao nên mới không biết thế gian đầy khói lửa có bao điều kỳ diệu. Giống như mối lương duyên đã nảy mầm này, dường như những lúc có hắn thì thế giới đều trở nên rất tươi đẹp, khiến cô ta bất giác muốn có một mối tình bền chặt với hắn.
“Không ổn rồi!”
Giọng của Thiên Vũ kéo cô ta ra khỏi cơn mơ.
Đúng thật là không ổn!
Nhìn quanh bốn phía, những người bị sét đánh, đám kẻ thù của Cơ Ngân, tất cả đều đang vây quanh, ai cũng máu me đầm đìa, mặt mày hầm hầm giống như những con ác quỷ mới mò lên từ địa ngục, họ muốn kéo Cơ Ngân xuống đáy địa ngục.
Bọn họ đang đợi, đợi Triệu Bân độ kiếp xong.
Sau đó thì hợp sức giết chết hắn.
Không thể không thừa nhận, trận thiên kiếp này của Triệu Bân thật sự rất đáng sợ.
Trong số những người vào di chỉ Ma vực có một phần là trung lập, phần khác lại chết trong tay ma quỷ, phần nữa là vì tàn sát lẫn nhau mà chết, thêm một phần bị tiên trận hại mất mạng nhưng có đến bốn phần trong số đó đã bị thiên kiếp của Triệu bân đánh ngã.
Phần còn lại là đám kẻ thù - đám Ma Khôi và Thân Dung.
Dù chỉ là một phần nhưng số lượng người cũng rất đông, mỗi người đạp Triệu Bân một cái thì cũng đủ đạp hắn thành tro rồi.
“Ngon đấy!”
Các nhân tài phe trung lập đều xuýt xoa chậc lưỡi.
Khoảng 40% số yêu nghiệt chết bởi thiên kiếp của Cơ Ngân, con số đó phải lớn đến chừng nào! Phải biết rằng, bất cứ ai trong số họ cũng đều là người tài giỏi cả, không phải là thiếu chủ của gia tộc thì cũng là thánh tử thừa kế, hay hoàng tử, thái tử của một vương triều nào đó, đều là nhân vật đình đám của các quốc gia, nhưng lại bị một mình Cơ Ngân giải quyết hết.
Lần này, dù Cơ Ngân có sống sót ra khỏi được Ma vực thì phần đời còn lại cũng đừng mong được sống yên.
Hắn sẽ trở thành đối tượng truy sát hàng đầu của các nước.
Trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, những âm thanh vang vọng của thiên kiếp đã dừng lại.
Khi sương mù tan hết thì mới nhìn thấy bóng người màu đỏ đó đứng sừng sững trên bầu trời, xõa tóc, mình mẩy đầy máu me, loạng choạng, đứng không vững.
Máu của hắn không ngừng chảy từ trên mặt xuống.
Bất cứ ai nhìn thấy cảnh tượng đó cũng đều sẽ không khỏi nhăn mặt, dù là cô gái tóc xanh có thù oán với hắn thì cũng muốn bụm miệng.
Thảm, Cơ Ngân thật sự quá thê thảm!
“Giết!”
“Giết cho ta!”
Thiên kiếp