Trong Linh Lung phủ, nét mặt của ai cũng tràn đầy lo lắng.
Triệu Bân đã được mang về. Hắn nằm ngủ say trên giường, hơi thở mỏng manh, sắc mặt trắng bệch, nhìn thế nào cũng giống một người đang nguy kịch. Khóe miệng hắn liên tục chảy ra máu tươi, nhưng so với máu tươi thì dòng lệ không thể khô trên má hắn còn chói mắt hơn.
Hẳn là hắn đang nằm mơ, nhưng đó chắc chắn không phải là một giấc mơ đẹp.
Thiên Vũ cũng không khá hơn.
Khi Triệu Bân tìm thấy hắn ta thì hắn ta đã là một phế nhân.
Căn cơ của hắn ta đã hỏng, cho dù có tỉnh lại thì cũng vĩnh viễn không thể luyện võ được nữa.
Trước giường bệnh, Linh Lung và Dương Huyền Tông đứng cạnh nhau thật lâu cũng không nói nên lời.
Chuyện xảy ra bên trong Ma vực đã được lan truyền khắp nơi bởi những kẻ sống sót.
Không nghe thì không biết.
Nghe rồi liền không khỏi khiếp hãi.
Bọn họ không thể nào ngờ được lại có nhiều người tiến vào Ma vực đến như vậy, người đến từ khắp mọi nơi, khắp mọi quốc gia, người của những dòng truyền thừa Ma vực,… tất cả đều đã xuất hiện ở đó. Trong số đó còn có hai ký chủ, một là Thân Dung ký chủ của Rắn tám đầu, hai là Ma Khôi ký chủ của Hung Hổ.
Bọn họ hoàn toàn có thể tưởng tượng được ba hậu bối đã gặp phải những khó khăn gian khổ như thế nào.
Trước đội hình nhiều yêu nghiệt như vậy, việc Cơ Ngân và Thiên Vũ vẫn còn sống trở ra ngoài đã là một điều kỳ diệu.
Nhưng Sở Vô Sương đã chết trong trận chiến.
"Ta đã sai".
Linh Lung đã lặp lại ba chữ đó rất nhiều lần, cảm thấy vô cùng áy náy.
Dương Huyền Tông cũng vậy.
Có lẽ trong mắt người ngoài, Cơ Ngân và đồng đội của mình đã lập được một kỷ lục khó tin, chỉ mất một Sở Vô Sương nhưng lại gần như xóa sổ hết thế hệ thiên tài trẻ tuổi của nhiều quốc gia, trở thành những yêu nghiệt thiên tài hàng đầu.
Chuyện này cũng giống như chiến tranh giữa các quốc gia.
Mà sau trận chiến này, Long Triều Đại Hạ đã có một trận đại thắng.
Trong mắt thiên hạ, đây quả thực là một chiến thắng vĩ đại.
"Đánh hay lắm".
Trên đường phố Đế Đô đã tràn ngập những tiếng hoan hô.
"Cơ Ngân Thiên Tông quá lợi hại".
"Thiên kiếp có một không hai, lại còn có thánh thú Kỳ Lân. Trời ạ! Ta thật sự không dám tưởng tượng".
"Còn có trạng thái bất tử bất diệt kia nữa, đúng là quá bá đạo".
“Năm dòng truyền thừa của Ma vực đã bị giết hết bốn dòng, chín hoàng tử của Đại Nguyên đã bị tiêu diệt hai người, thái tử Thân Dung của vương triều Hắc Long cũng đã bị giết, ngoài ra còn có Thánh tử Huyết Y Môn,… ngay cả hai con mãnh thú hồng hoang là Rắn tám đầu và Thái Thượng Hung Hổ cũng đã đều bị đánh thành tro bụi".
Bất cứ chỗ nào có người là chỗ đó đều có những tiếng bàn tán hết sức sôi sục.
Bầu không khí vui sướng dạt dào.
Thậm chí còn có rất nhiều nhà giăng đèn kết hoa.
Đây chỉ mới là ở Đế Đô.
Ở khắp các tòa cổ thành trong Đại Hạ cũng đều đang nói về chuyện này.
Tất cả mọi người đều đang nói về sự tích truyền kỳ của Cơ Ngân bên trong Ma vực, nếu như không có những kẻ còn sống truyền ra ngoài thì chỉ có quỷ mới biết được bên trong Ma vực có cất giấu nhiều bảo bối đến như vậy, hơn nữa còn xảy ra nhiều chuyện kinh thiên động địa đến như vậy.
Nhân tài ở trong triều Long Đại Hạ quả thật có rất nhiều.
Thậm chí lúc đó hai ký chủ của Đại Hạ là Long Phi và Ân Minh còn không tiến vào Ma vực.
Nếu như cả hai người đó cũng tiến vào thì mọi chuyện chắc chắn sẽ còn náo nhiệt hơn nữa.
Đêm nay ở Thiên Tông không có ai ngủ được, người nào cũng tụm năm tụm ba lại bàn tán.
Những tiếng khiếp sợ vang lên không ít.
Cũng có rất nhiều tiếng hoan hô.
"Đồ nhi của ta mạnh như vậy sao?"
Trên đỉnh Tử Trúc, Vân Yên đã đứng một mình trầm ngâm rất lâu.
Là sư phụ của Cơ Ngân, cô ta là người bị sốc nặng nhất, các đệ tử khác cùng thế hệ với Cơ Ngân cũng đều lộ vẻ tự giễu, thực lực của bọn họ vẫn còn kém hắn quá xa, ngay cả đám kẻ thù của Cơ Ngân cũng đều nghiến răng nghiến lợi.
"Cơ Ngân, ngươi còn có thể cho ta bao nhiêu bất ngờ?"
Người duy nhất đang nở nụ cười âm hiểm chính là Ân Minh, hai mắt của hắn ta dường như đã bùng lên ngọn lửa.
Chờ xem!
Khi Cơ Ngân hồi phục, giữa họ sẽ có một cuộc chiến.
Cơ Ngân có thể đánh bại Rắn tám đầu cùng Hung Hổ cũng không có nghĩa là hắn có thể đánh bại một nửa sức mạnh Cửu Vĩ bên trong cơ thể Ân Minh.
Phải biết rằng chiến lực của Rắn tám đầu cùng Thái Thượng Hung Hổ lúc này còn kém hơn một phần mười thời kì đỉnh cao của chúng.
"Đánh hay lắm".
Tiếng hoan hô kéo dài suốt đêm.
Haiz!
Giữa những tiếng reo hò, còn có cả những tiếng thở dài.
Trong trận chiến này, tuy giành được thắng lợi to lớn nhưng Đại Hạ cũng bị tổn thất nhân tài nghiêm trọng.
Sở Vô Sương chết trận.
Thiên Vũ trở thành phế nhân.
Cơ Ngân mạnh nhất cũng chỉ còn nửa cái mạng.
"Cầu cho linh hồn của ngươi được lên trời".
Không ít người già cầm bầu rượu rót xuống đất để tế nguyện vong linh Sở Vô Sương.
Phủ đệ Sở gia đã treo lụa trắng.
Cả Sở gia đều tràn ngập nỗi bi ai.
Không có lễ tang.
Họ đang chờ, chờ Cơ Ngân tỉnh lại, chờ thi thể của Sở Vô Sương.
Đêm dài không hề bình yên.
Nếu nói trước đây Cơ Ngân chỉ nổi tiếng ở Đại Hạ.
Thì sau trận chiến ở Ma vực, tên tuổi của hắn đã nổi tiếng khắp thế gian.
Tất cả các quốc gia khác đều nổi sóng.
"Giết chết Cơ Ngân".
"Không chết không ngừng".
Mệnh lệnh này đã nhanh chóng được truyền khắc tám vương triều lớn.
Liên minh tám vương triều lớn đã thuê sát thủ La Sinh Môn ám sát Cơ Ngân.
Bọn họ không mời cao thủ Địa Tạng mà mời thẳng tới cao thủ Chuẩn Thiên.
Đây gọi là: lệnh ám sát của tám vương triều lớn.
Nghe đồn ngay cả môn chủ La Sinh Môn cũng đã hành động.
Khi tin tức này được lan truyền ra, thế nhân đều khiếp sợ.
Chưa từng có ai nhìn thấy môn chủ La Sinh Môn.
Nhưng thế nhân đều biết các đời môn chủ La Sinh Môn đều đạt tới cảnh giới Thiên Võ.
Môn chủ La Sinh Môn thế hệ này chắc chắn cũng không phải là ngoại lệ.
Nếu như người đó ra tay, Cơ Ngân chắc chắn sẽ chết.
Cho dù người đó không ra tay thì Cơ Ngân cũng sẽ không được sống yên ổn.
Sát thủ La Sinh Môn có mặt ở khắp mọi nơi, xuất quỷ nhập thần.
Chỉ cần có thể chi tiền cho bọn chúng thì ngay cả hoàng đế của các quốc gia bọn chúng cũng dám đi ám sát.
Nếu như bị người của La Sinh Môn để ý thì ngủ cũng không dám nhắm mắt.
Vẫn chưa hết.
Sau lệnh ám sát còn có lệnh điều binh khiển tướng.
Tám vương triều lớn đã hợp nhất để tấn công Đại Hạ.
Một cuộc chiến đã bắt đầu.
Chiến tranh đã xảy ra ở tất cả các biên giới lớn của Đại Hạ.
"Đáng chết".
Quỷ Minh, Vô Mi Đạo Nhân, U Tuyền lão tổ đều tức giận.
Bọn họ đều đã chuẩn bị sẵn sàng để đoạt quyền, thế mà tám vương triều lớn lại liên thủ công phạt Đại Hạ, khắp các biên quan đều có tin báo nguy, trong thời khắc mấu chốt này ba người bọn họ không thể trở mặt với Đại Hạ Hồng Uyên.
Hiện tại tốt nhất là nên hợp lực chống lại các thế lực bên ngoài.
Về phần đoạt quyền, phải tạm thời gác lại.
Bên trong Linh Lung phủ có rất nhiều quân hoàng ảnh vệ.
Tất cả quân ở đây đều có cảnh giới Địa Tạng đỉnh phong trở lên.
Tất nhiên bọn họ ở đây là để bảo vệ Cơ Ngân.
Linh Lung đã ra lệnh, ngoại trừ cô ta và Dương Huyền Tông thì không ai được tới gần phòng của Cơ Ngân.
Dù vậy cô ta vẫn biết rõ nếu như môn chủ La Sinh Môn thật sự đích thân ra tay thì quân hoàng ảnh vệ cũng không thể ngăn cản được, đừng nói đến quân hoàng ảnh vệ, ngay cả sư phụ Đại Hạ Hồng Uyên của cô ta ở trạng thái đỉnh cao cũng có khi không ngăn cản được.
Tất cả mọi chuyện chỉ vì Cơ Ngân ở Ma vực đã gây ra động tĩnh quá lớn.
Liên minh tám vương triều lớn kết hợp, thực sự có thể mời được môn chủ La Sinh Môn xuống núi.
Những điều này Triệu Bân tất nhiên không biết, hắn cũng không có dấu hiệu tỉnh lại nhưng hơi thở của hắn đã dần ổn định, tái sinh lực cũng đã dần dần tái tạo lại cánh tay bị đứt, không có vấn đề gì nghiêm trọng, việc hắn hồi phục chỉ còn là vấn đề thời gian.
Dưới ánh trăng, Ma vực đã trở thành đống đổ nát.
So với sự hỗn loạn trước đây, ở đây bây giờ yên tĩnh đến chết người.
Không biết từ lúc nào đã có thêm một bóng người áo đen xuất hiện.
Đó không phải ma quỷ.
Cẩn thận xem xét thì đó chính là Mặt Quỷ tà niệm.
"Cơ Ngân, ta nên cảm ơn ngươi".
Phản chiếu dưới ánh sao mờ ảo là một khuôn mặt vặn vẹo đang nở nụ cười kỳ dị.
Nó đứng trên mặt đất cháy đen như một bóng ma lơ lửng, không biết nó đã dùng bí pháp gì mà lại lấy ra được máu huyết từ trong bùn đất, đó đều là máu của các yêu nghiệt thiên tài đã ngã xuống tại nơi đây, còn có sương máu đang dập dờn bay trên không trung, tất cả máu huyết bên dưới lẫn sương máu bên trên đều hòa vào bên trong thân thể hư ảo của nó, sau đó dần dần luyện ra cho nó một thân thể có máu thịt thật sự.
"Rắn tám đầu, Thái Thượng Hung Hổ".
"Ta sẽ cho các ngươi được tái xuất tại nhân gian".
Mặt Quỷ nở nụ cười quỷ dị, trong mắt lóe ra hung quang, so với lệ quỷ lại càng sắc lạnh hơn.
Màn đêm lại lặng lẽ buông xuống.
Linh Lung phủ trước sau vẫn hết sức vắng lặng.
Trong Linh Lung phủ, mặc dù bên ngoài có rất ít người nhưng bên trong lại âm thầm bộc phát rất nhiều khí tức, tất cả đều là khí tức của cao thủ từ cảnh giới Địa Tạng đỉnh phong trở lên, bọn họ bị điều tới nơi đây tất nhiên là để bảo vệ Cơ Ngân.
Nếu không có chuyện xảy ra thì bọn họ sẽ luôn ẩn thân.
Bọn họ cũng đều đang nghĩ về câu chuyện truyền kỳ của Cơ Ngân.
Xét trong thế hệ này, chiến tích của Cơ Ngân hoàn toàn nghiền áp bọn họ.
Đừng nói tới bọn họ, ngay cả Đại Hạ Hồng Uyên cùng Bất Diệt Ma Quân ở độ tuổi của Cơ Ngân cũng không bá đạo như hắn! Cho dù bọn họ bị điều tới đây để bảo vệ Cơ Ngân thì cũng không vì thế mà mất đi tư cách tiền bối, phải biết rằng sau này Cơ Ngân chắc chắn sẽ là một tồn tại siêu việt như Đại Hạ Hồng Uyên, cũng sẽ là trụ cột của triều Long Đại Hạ, không thể để hắn bị bóp chết khi còn ở trong nôi.
Bên trong Linh Lung phủ yên bình nhưng bên ngoài thì hết sức náo nhiệt.
Lệnh ám sát của tám vương triều lớn đã được hạ xuống, Đế Đô lúc này đang dậy sóng.
Không cần hỏi cũng có thể biết được ở đây hiện đang có rất nhiều cường giả đến từ tất cả các quốc gia.
Sát thủ La Sinh Môn cũng đang lục tục chạy tới.
Tuy nhiên, vẫn chưa có kẻ nào dám manh động.
Dù sao thì đây cũng là địa bàn của Đại Hạ, là Đế Đô của Đại Hạ, nếu như dám tùy tiện ra tay thì sợ rằng không có được mấy người có thể thoát ra ngoài, đừng quên Hồng Uyên cùng Hồng Tước vẫn đang trấn thủ tại Đế Đô, nếu như kinh động tới bọn họ thì chỉ có cường giả Thiên Võ tới đây mới có thể cứu được bọn chúng.
Trong phòng, Triệu Bân vẫn đang ngủ yên.
Sau mấy ngày ngủ say, tái sinh lực của hắn vẫn không ngừng hoạt động, cánh tay của hắn đã thành hình và liền sẹo nhưng sắc mặt của hắn vẫn khá nhợt nhạt, ánh mắt vẫn còn mơ hồ.
"Ngươi định đánh một trận rồi nghỉ đánh luôn hay sao?"
"Ngươi là con gà chọi à?"
Nguyệt Thần bắt đầu mắng, cô ta cũng đang mắng lời nguyền rủa của thần.
Lời nguyền đến một cách tự nhiên và không ngừng nghỉ.
Mỗi khi cô ta muốn làm chuyện gì thì lời nguyền của thần sẽ lựa thời cơ mà giáng xuống đầu cô ta tới tấp.
Nếu không có chúc phúc của thần gánh bớt thì một mình cô ta cũng không thể gánh chịu được lời nguyền này.
Cô ta vốn tưởng rằng nếu như mình khống chế được thần thức của Triệu Bân thì sẽ có thể yên tâm ngưng tụ thần hồn.
Đợi hắn về già, trở về thế gian thì cô ta cũng có thể trở về bài vị của mình.
Không ngờ kết quả lại thành ra như thế này.
Không đáng không chịu được, hỏi có đáng tức giận hay không?
Không những đánh mà còn phải đánh thật nặng.
Nếu cô ta gánh không nổi, tất cả sẽ kết thúc.
Cũng giống như lần này, Triệu Bân chỉ bị đứt lìa một cánh tay.
Nhưng nếu như lại trúng thêm dư uy của lời nguyền thì Triệu Bân chắc chắn sẽ nổ tung thành tro bụi.
Nguyệt Thần không mắng thì tốt rồi.
Cô ta càng mắng thì lời nguyền lại càng công phạt nặng hơn.
"Có phải ta đã nể nang ngươi quá rồi không?"
Nguyệt Thần mắng lớn, cực kỳ tức giận.
Hoặc cũng có thể nói, cô ta bị đánh liên tục tới mức phải tức giận.
Thực tế bọn họ còn chống đỡ được đến tận lúc này đều nhờ vào chúc phúc của thần, nếu như không có nó trấn áp tình hình thì Nguyệt Thần sớm đã bị tiêu diệt bởi vì lời nguyền quá mạnh mẽ, nói cách khác là vị thần tạo ra lời nguyền này quá mạnh mẽ, đến nay Nguyệt Thần cũng không đoán ra là vị thần nào đã nguyền rủa mình.
Ầm! Ầm!
Bên trong cõi u minh vẫn đang diễn ra đại chiến ầm ĩ.
Đáng tiếc, người bên ngoài không thể nghe thấy.
Triệu Bân đang ngủ thỉnh thoảng sẽ lại kêu rên đau đớn.
Đêm đó, hắn đã tỉnh.
Mở mắt ra, hắn chỉ lặng lẽ nhìn lên mái nhà.
Ngủ say nhiều ngày, quanh miệng hắn đã mọc ra rất nhiều râu, hắn đã trải qua một cơn ác mộng rất dài, trong mộng tràn đầy những tiếng kêu rên cùng máu thịt văng tung tóe, nhiều đến mức giống như đang ở địa ngục.
Một lúc lâu sau ý thức của hắn mới minh mẫn trở lại.
"Tỉnh rồi".
Linh Lung đang ở đó.
Ngoài cô ta thì còn có Dương Huyền Tông.
Triệu Bân chỉ nhẹ gật đầu.
Linh Lung dường như muốn nói gì đó lại thôi.
Hầu như ngày nào cô ta cũng đến đợi Cơ Ngân thức dậy.
Cô ta có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi Triệu Bân.
Dù gì thì tin đồn cũng chỉ là tin đồn, hơn nữa chúng còn được truyền đến từ các thế lực khác. Cô ta chỉ muốn nghe Cơ Ngân nói, chẳng hạn như chuyện gì đã xảy ra ở di chỉ Ma vực, Sở Vô Sương đã chết như thế nào, làm thế nào Cơ Ngân có thể trở lại trạng thái bình thường, trạng thái bất tử bất diệt của Cơ Ngân là như thế nào,...
Cô ta có rất nhiều vấn đề.
Tuy nhiên, thấy Triệu Bân vẫn còn suy sụp cho nên cô ta đành phải kìm nén tâm tư.
Vẫn phải để cho tên tiểu bối này có thời gian vơi bớt thương tâm.
Sở Vô Sương không chỉ là chiến hữu của hắn mà giữa hai người còn có một đoạn tình duyên thế nhân không hề hay biết.
Thân là tiền bối, có một số việc cô ta vẫn có thể nhìn ra được.
"Sở Vô Sương đâu?"
Linh Lung không hỏi không có nghĩa là Dương Huyền Tông sẽ không hỏi.
Triệu Bân vẫn im lặng, lấy ra quan tài băng ngọc.
Sở Vô Sương nằm ở bên trong giống như một bức tượng băng, máu từ khóe miệng trào ra và nước mắt từ khóe mắt đều đã trở thành băng giá. Hẳn là cô ta ra đi rất bình yên cho nên trên gương mặt mới còn đọng lại nụ cười thản nhiên.
Lần này, Linh Lung và Dương Huyền Tông đều trầm mặc.
Chính hai người bọn họ đã để Cơ Ngân và hai tiểu bối này bước vào Ma vực.
Ba người bước vào nhưng chỉ có hai người trở ra.
Hai người bọn họ phải chịu trách nhiệm cho cái chết này.
"Trong Ma vực không có đan Bất Lão".
Sự yên tĩnh đến tột cùng cuối cùng cũng bị lời nói của Triệu Bân phá vỡ, giọng của hắn khàn đục.
Dứt lời, hắn thu lại quan tài băng ngọc.
Lá rụng về cội.
Hắn phải mang con gái Sở gia trở về Sở gia.
Linh Lung không phản đối.
Dương Huyền Tông tất nhiên cũng