Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vô Thượng Luân Hồi Chi Môn - Triệu Bân (FULL)

 
             Họ đều là người của Linh Lung phủ.  

             Người áo đen là Hắc Huyền lão đạo.  

             Người áo trắng là lão Bạch Huyền lão đạo.  

             Bọn họ phong ấn Cơ Ngân cũng là vì mệnh lệnh của Linh Lung, cái tên này chỉ được ở trong Đế Đô chứ nếu hắn chạy lung tung ra ngoài Đế Đô thì có một số việc bọn họ không thể nào giải quyết được.  

             Cho nên sau khi hắn đem thi thể Sở Vô Sương trở về Sở gia thì phải nhanh chóng mang hắn về Linh Lung phủ.  

             Đương nhiên, vẫn còn có một lý do khác: không cho hắn trở về Thiên Tông.  

             Thiên Tông hôm nay không thích hợp để Cơ Ngân quay lại.  

             Âm Minh vẫn đang đợi hắn.  

             Với tính cách của Cơ Ngân, hắn chắc chắn sẽ đi tìm Ân Minh liều mạng, bởi vì Ân Minh đã đánh tàn phế bạn bè của hắn.  

             Cơ Ngân rất mạnh, ở Ma vực hắn đã đánh bại Hung Hổ Ma Khôi cùng Rắn tám đầu Thân Dung, nhưng phải biết rằng, Hung Hổ cùng Rắn tám đầu lúc đó đều đã suy yếu, chiến lực không bằng một phần mười thời kỳ đỉnh cao.  

             Ân Minh thì khác.  

             Hắn ta đã nghỉ ngơi dưỡng sức nhiều ngày, một nửa sức mạnh Cửu Vĩ trong người hắn ta hoàn toàn có thể thoải mái đánh diệt Cơ Ngân.  

             Dù sao cũng không ai biết trạng thái bá đạo nhất của Cơ Ngân có thể tùy ý mở ra hay không.  

             Ngay cả khi hắn có thể tùy ý mở ra trạng thái bá đạo thì có lẽ cũng sẽ không thể đánh lại Ân Minh.  

             Cuối cùng, hành động của Linh Lung đều là để bảo vệ tên nhóc này.  

             “Tại sao lại phong ấn ta?”, Triệu Bân cau mày.  

             “Linh Lung sư muội cho mời”, hai vị trưởng lão mỉm cười, cưỡng chế mang hắn đi.  

             Ở sâu trong Linh Lung phủ có một rừng trúc tím tĩnh lặng.  

             Bình thường Linh Lung đều tu luyện ở đây.  

             Khi Triệu Bân được đưa đến, Linh Lung đã đợi sẵn trong đình nghỉ mát.  

             "Ngồi đi".  

             Linh Lung khẽ nói, tự tay pha một bình trà đắng.  

             Triệu Bân không trả lời, chỉ ngồi đối diện với Linh Lung.  

             “Trong vài ngày tới, ngươi sẽ tu luyện ở đây”, Linh Lung nói.  

             “Ta còn có chuyện phải làm”, Triệu Bân nói  giọng khàn khàn.  

             Hắn còn có việc phải làm, cứu mẹ mình, tìm đèn Trường Minh, đánh thức Liễu Tâm Như.  

             Có rất nhiều điều đang chờ hắn đi làm.  

             Cái gọi là tĩnh tu, đối với hắn mà nói dường như chẳng có ích lợi gì.  

             So sánh với việc tĩnh tu, hắn nghĩ mình phải trải qua sinh tử đại chiến thì mới có thể có thể lột xác.  

             "Tám vương triều đã hạ lệnh ám sát, ta không thể để ngươi đi ra ngoài", Linh Lung nhàn nhạt nói.  

             “Tám vương triều đã hạ lệnh ám sát?”, Triệu Bân nhíu mày.  

             Linh Lung không giải thích, nghĩ rằng tự Triệu Bân cũng có thể đoán ra.  

             Quả thực, sau khi Triệu Bân buộc miệng hỏi xong thì liền không hỏi tiếp nữa.  

             Không sai, hắn đã giết nhiều yêu nghiệt thiên tài như vậy, trong đó toàn là hoàng tử của các vương triều, thiếu chủ của các gia tộc lớn, nhân tài của các quốc gia hàng đầu,... Giống như Thân Dung, hắn ta là ký chủ của Rắn tám đầu, cũng chính là thái tử của vương triều Hắc Long, một người kế thừa ngai vàng trong tương lai đã bị Triệu Bân tiêu diệt, vương triều Hắc Long có thể bỏ qua cho hắn mới là lạ  

             Hầu hết các vương triều khác cũng vậy.  

             Còn có không ít truyền nhân của các gia tộc ẩn dật lớn đã bị hắn giết, gia tộc của bọn chúng không muốn trả thù hắn mới là lạ, nếu như hắn đoán không sai thì tám vương triều lớn không chỉ phải cao thủ của nước mình đến giết hắn mà còn thuê thêm sát thủ La Sinh Môn có cảnh giới cao đến giết hắn.  

             Những người này chỉ muốn hắn bước ra khỏi Đế Đô mà thôi.  

             Một khí hắn bước ra khỏi Đế Đô thì bọn họ sẽ không do dự mà giết chết hắn.  

             "Ngươi nên cảm thấy vinh hạnh".  

             "Tám vương triều lớn hạ lệnh ám sát, xưa nay chưa từng có".  

             Linh Lung nói rồi rót một tách trà cho Triệu Bân,  

             Triệu Bân im lặng.  

             Hắn nên cảm thấy vinh hạnh.  

             Tuy nhiên, hắn sẽ không bao giờ sợ hãi.  

             Nếu như tám vương triều lớn dám động đến vảy ngược của hắn thì hắn cũng không ngại phá nát thiên hạ này.  

             Lời này có lẽ hắn đã quá phóng đại, bởi vì thực lực của hắn hiện tại chỉ mới đạt tới Địa Tạng tầng 1.  

             Tuy nhiên, hắn vẫn còn trẻ, vẫn còn có nhiều thời gian.  

             Rồi sẽ có một ngày hắn trở thành cường giả Chuẩn Thiên, hơn nữa còn có thể đạt đến cảnh giới Thiên Võ.  

             Chọc đến hắn, hắn cũng không ngại đại khai sát giới.  

             Nguyệt Thần nói không sai, trong một thế giới mà chỉ có kẻ mạnh được tôn trọng, thì nắm đấm mới chính là đạo lý.  

             "Bất tử bất diệt, đó là trạng thái gì vậy?”, Linh Lung lại nói.  

             “Ta không biết”, Triệu Bân nhẹ lắc đầu.  

             Hắn đã xem qua thiên thư huyền môn nhưng bên trong đó cũng không có viết về điều này, hắn chỉ biết trạng thái đó vô cùng bá đạo, nếu như không có  trạng thái bất tử bất diệt đó thì hắn đã sớm mất mạng rồi. Sau này hắn đã cố mở trạng thái đó ra một lần nữa nhưng vô ích.  

             "Hắn không nói dối",  Linh Lung thầm nghĩ.  

             E rằng ngay cả bản thân Cơ Ngân cũng không biết đó là trạng thái gì.  

             Cũng chỉ có thể trách võ đạo bác đại tinh thâm.  

             Có một số trạng thái quái dị mà ngay cả chủ nhân của nó cũng không thể giải thích được.  

             Cơ thể con người có tiềm năng vô hạn.  

             Những gì họ biết chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.  

             Có rất nhiều bí ẩn còn chưa được khám phá.  

             "Nghỉ ngơi trước đi".  

             Linh Lung để lại một lời rồi quay người rời đi.  

             Còn những nghi vấn khác, tạm gác lại để ngày sau hỏi.  

             Bây giờ tốt hơn hết là không nên đề cập đến chuyện ở Ma vực, đó chính là vết sẹo lớn của Cơ Ngân.  

             Cho dù có tò mò đến đâu thì cũng không thể xát muối vào vết sẹo của người ta.  

             "Thiên Vũ sư huynh đâu?", Triệu Bân hỏi.  

             "Thiên Vũ vẫn đang ngủ, nếu như tỉnh lại thì ta sẽ bảo hắn đến tìm ngươi", Linh Lung đáp.  

             Triệu Bân hít sâu một hơi.  

             Ngày đó khi hắn tìm thấy Thiên Vũ thì thương thế của Thiên Vũ đã rất nặng, căn cơ đều đã bị phá hủy, sợ rằng cho dù có tỉnh lại thì cũng sẽ trở thành một phế nhân. Hắn không biết Tẩy Tủy Dịch Cân Kinh của mình có thể  giúp cho Thiên Vũ tái tạo lại căn cơ hay không.  

             "Hắn có nhu cầu gì thì cứ đáp ứng hết cho hắn".  

             Khi rời khỏi rừng trúc, Linh Lung đã để lại lời nhắc cho Hắc Huyền và Bạch Huyền.  

             Nghe ý tứ của câu này thì dường như cô ta thật sự muốn giam cầm Cơ Ngân ở đây cả mười năm.  

             "Tất cả đều... đáp ứng?"  

             Linh Lung đi rồi, để lại sau lưng hai lão già một đen một trắng đang cau mày thật chặt.  

             Hai lão già đều đang nghĩ những chuyện bậy bạ trong đầu.  

             Nếu như cái tên nhóc này muốn có cô nương nào đó bầu bạn thì chẳng phải chúng ta cũng phải mang tới cho hắn hay sao?  

             Nếu như tên nhóc này muốn tìm hoàng phi tâm sự thì chẳng lẽ chúng ta cũng phải đem hoàng phi tới cho hắn hay sao?  

             "Tại sao bọn ta lại không có được đặc quyền này chứ!"  

             Hai lão già vuốt râu, bắt đầu nhớ lại quá khứ.  

             Ai da... chắc là sẽ bị đánh chết.  

             Phá!  

             Trong rừng trúc, Triệu Bân đã phá được phong ấn.  

             Phong ấn Thiên Nhãn cũng đã bị hắn phá được.  

             Mặc dù hắn đã nói sẽ ở lại đây nhưng thật ra hắn sẽ

 

             

Nhấn Mở Bình Luận