Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vô Thượng Luân Hồi Chi Môn - Triệu Bân (FULL)

 
             Phản ứng của Linh Lung vẫn bá đạo như trước đây.  

             “Cút” tức là “cút” về vị trí của mình, ngoan ngoãn ở đó.  

             Nếu không thì sẽ cho ngươi tiến cung luôn.  

             Kể từ hôm đó, Linh Lung đã ra khỏi phủ.  

             Bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên cô ta không muốn ở lâu trong nhà, cảm thấy Thiên Tông vẫn thanh tĩnh hơn.  

             “Nếu như cô ta không phải là đồ đệ của Hồng Uyên thì lão phu đã dỡ nhà cô ta rồi!”  

             Đám lão già tụ lại với nhau rồi thốt lên một câu thật lòng.  

             “Nếu không phải vì đệ tử của Hồng Uyên không cho động đến hắn thì lão phu đã thiến hắn rồi!”  

             Bên kia còn có người nói nặng hơn.  

             Hắn trong lời nói của bọn họ đương nhiên là đang chỉ Cơ Ngân.  

             Nếu cho tên đó ngủ say thì cả thế giới sẽ trở nên yên lặng.  

             Keng!  

             Tiếng đàn không dừng lại mà còn trở nên kỳ dị hơn.  

             Không biết từ lúc nào mà tiếng đàn lại truyền xa hơn, không chỉ vang khắp phủ Linh Lung mà còn truyền ra ngoài, len lỏi vào khắp đường lớn ngõ nhỏ, đến nỗi gần nửa Đế Đô cũng có thể nghe thấy được tiếng đàn hỗn loạn đó.  

             Không phải nói khoát chứ tiếng đàn còn có tác dụng hơn cả tiếng gà gáy.  

             Có rất nhiều người đã thức dậy khi trời còn chưa sáng.  

             Sau đó toàn bố đứng vòng tay bên ngoài phủ Linh Lung, muốn buông lời mắng nhiếc.  

             Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, tiếng đàn hỗn loạn đã bớt đi chút ồn ào và có thêm chút âm luật, nghe kỹ thì thấy tiếng đàn của người đó có vẻ cũng không khó nghe như họ nghĩ.  

             Ngày qua ngày…  

             Chẳng những không còn khó nghe nữa mà còn du dương hơn.  

             “Không có thầy mà cũng tự giỏi được thật à?”  

             Nguyệt Thần lại liếc mắt, không ngừng xuýt xoa.  

             Cái tên này đúng là học gì cũng nhanh, không ngờ lại có thể tự mình ngộ ra được cầm khúc, không chỉ tìm được lối đi mà còn khá có duyên. Trong tiếng đàn có chứa chút bi ai, chút thê lương, chút lạnh lẽo, chút đau buồn, không biết tại vì sao, nghe một lúc thì khiến người ta bỗng có cảm giác muốn khóc.  

             “Sao ta lại chảy nước mắt thế này?”  

             Mới nghe thì không biết được ý nghĩa trong tiếng đàn, nghe một lúc lại biến mình thành nhân vật bên trong khúc nhạc.  

             Rất nhiều người nghe đến lòng dạ rối bời.  

             Bất giác chảy nước mắt nơi khóe mắt.  

             “Có bản lĩnh đấy!”  

             Nguyệt Thần lẩm bẩm và hơi nheo đôi mắt xinh đẹp lại.  

             Tiếng đàn bi thương lại đánh thức một phần “Linh” trong đàn đá, chắc là do chủ nhân của cây đàn cũng đã từng bị tổn thương nên linh hồn của nó cũng kế thừa nỗi bi thương đó, cộng hưởng cùng với tiếng đàn của Triệu Bân thì tạo ra một âm thanh diệu kỳ. Thậm chí tiếng đàn đó không chỉ có khả năng xuyên thấu mạnh, khả năng lan tỏa rộng mà còn có thêm cả một loại đàn ý đáng sợ, mà loại đàn ý đó thì lại có thể dùng để sát phạt.  

             Thực tế chứng minh đúng thật là như vậy.  

             Trận pháp không gian đã rúng động.  

             Thủy Mạc che phủ cả rừng Tử Trúc cũng méo mó.  

             Tiếng đàn vô hình!  

             Tiếng đàn bá đạo!  

             Không ngờ lại làm đảo lộn trận pháp càn khôn.  

             Keng.  

             Tiếng đàn dưới ánh trăng bi thương và lạnh lẽo.  

             Triệu Bân thì đánh đàn như quên mất chính mình.  

             E là đến bản thân cũng không biết tiếng đàn hỗn loạn đã biến thành một khúc nhạc tuyệt vời.  

             Không biết đã có bao nhiêu người phải im lặng khi nghe khúc nhạc đó.  

             Và cũng không biết có bao nhiêu người đã rơi nước mắt trong lúc lòng dạ rối bời.  

             “Tự học thành tài sao?”  

             Hai lão già Hắc Bạch ở bên ngoài rừng lẩm bà lẩm bẩm.  

             Bên ngoài rừng Tử Trúc cũng có người lẩm bẩm y như thế.  

             Nếu thật là như vậy thì thiên phú của Cơ Ngân thật sự quá đáng sợ.  

             Nói về mặt ý nghĩa thì luyện đàn còn khó hơn cả luyện võ, phải có người dạy thì mới được.  

             Tên này thì hay thật, không ngờ lại có thể không cần học cũng biết.  

             Nghe kĩ lại thì có thể nghe ra được ý nghĩa trong khúc nhạc.  

             Nhạc ý quá đỗi bi thương.  

             Từ tạp âm tới bài nhạc, quá trình dài dòng buồn chán này lại vô cùng thê lương.  

             Tiếng đàn đang thay đổi, tâm thái cũng đang thay đổi.  

             Và cả người đời cũng đang thay đổi.  

             Trước đó, rất nhiều người muốn mắng chửi.  

             Nhưng bây giờ, người ở cả trong và ngoài phủ Linh Lung đều chăm chú lắng nghe.  

             Thậm chí, đến cả các sát thủ ẩn nấp bên ngoài cũng rối bời, tâm trạng nặng trĩu. Nếu như cấp trên biết được thì chắc chắn sẽ mắng họ một trận, bảo các ngươi đi giết người chứ không phải đi nghe nhạc đâu.  

             “Đánh đàn cho nàng ấy nghe sao?”  

             Linh Lung đã quay về từ sớm, nghe đến lặng thinh.  

             Là cô ta đã đánh giá thấp Triệu Bân, tưởng rằng hắn đang làm loạn.  

             Thì ra là đang ngộ cầm pháp.  

             Tiếng đàn bi thương đi thẳng vào tim khiến cô ta nghe mà cũng rơi nước mắt. Trong ký ức của cô ta thì người có thể đàn được đến cảnh giới như vậy chẳng được mấy ai, tên hậu bối đó lại một lần nữa khiến cô ta phải bất ngờ.  

             “Khúc Vô Sương sao, cô có thích không!”  

             Sau một tháng, cuối cùng Triệu Bân cũng tỉnh lại, lẩm bẩm ở âm lượng chỉ một mình hắn có thể nghe được.  

             “Khúc Vô Sương” là cái tên mà hắn đặt cho khúc nhạc này.  

             Có lẽ ông trời cũng bị cảm động, mưa rơi lất phất.  

             Có vầng sáng ánh sao phản chiếu lên người hắn giống như một chiếc áo choàng, che mưa giúp hắn.  

             “Thú vị!”  

             Nguyệt Thần lẩm bẩm và còn ngẩng đầu lên nhìn.  

             Keng!  

             Tiếng đàn vẫn chưa dứt mà vang vọng trong đêm kèm theo những giọt mưa phùn.  

             Đàn đá không tầm thường!  

             Linh của đàn đá càng không tầm thường, được đánh thức từng chút một từ trong giấc ngủ.  

             Không chỉ có vậy, nó đã cho Triệu Bân một loại đặc quyền, đó là không bị phản phệ.  

             Triệu Bân và đàn như có tâm ý tương thông.  

             Chỉ cần hắn đồng ý thì khúc nhạc bi thương đó sẽ có thể phát huy khả năng sát phạt ngay lập tức.  

             Cho hắn thêm ít thời gian nữa thì hắn sẽ có thể dùng tiếng đàn làm rối loạn trận pháp, có thể dùng ý đàn phá được Thủy Mạc.  

             “Nhờ bi mà được phúc!”  

             Nguyệt Thần mỉm cười, tiếp tục chống lại lời nguyền.  

             Không biết đến lúc nào tiếng đàn mới dừng lại.  

             Người bên ngoài rừng trúc đều vểnh tai lên nghe.  

             Họ vẫn nghe chưa đã tai, còn muốn nghe thêm một bài nữa.  

             Ngặt nỗi, một lúc lâu mà cũng không thấy động tĩnh gì.  

             Triệu Bân đang lĩnh ngộ, hắn đang lĩnh ngộ về đàn và trận pháp.  

             Hắn muốn tìm ra điểm đột phá, phá tan Thủy Mạc chỉ bằng một đòn.  

             Hơn nữa, còn phải chọn thời cơ thích hợp, tốt nhất là nhân lúc Linh Lung ra ngoài.  

             Yên lặng…  

             Sau một tháng, phủ Linh Lung và Đế Đô đều trở nên yên lặng.  

             Nói thật có rất nhiều người thấy không quen.  

             Trước đây muốn ngủ thì không ngủ được, giờ thì lại càng khó ngủ hơn, quỷ mới biết rốt cuộc tiếng đàn của Cơ Ngân có ma lực gì mà người ta nghe xong lại muốn nghe tiếp nữa.  

             Bên này thì yên ắng rồi nhưng tình hình ở biên quan thì lại căng thẳng.  

             Từ khi tám nước phát lệnh truy sát thì liên quân của tám

 

             

Nhấn Mở Bình Luận