Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vô Thượng Luân Hồi Chi Môn - Triệu Bân (FULL)

 
             Triệu Bân trốn mất chỉ trong tích tắc, hệt như một tia sáng lướt qua.  

             Hắn vẫn dùng chiêu cũ, đó là bùa lôi quang.  

             “Chạy đi đâu!”  

             Bạch Huyền lão đạo hét lên, đưa tay ra, che hết cả bầu trời.  

             Nhưng ông ta không bắt được ai cả.  

             Vì Triệu Bân đã biến mất.  

             Và những người vây xung quanh cũng chẳng thấy bóng dáng đâu.  

             “Người đâu rồi?”  

             Tất cả mọi người đều muốn hỏi, ai cũng gãi đầu.  

             Một người đang sống sờ sờ, sao nói biến mất là có thể biến mất được.  

             Roẹt!  

             Triệu Bân đã xuất hiện bên ngoài phủ.  

             Triệu hồi ngược hướng đúng là dễ dùng, với chiêu triệu hồi thế này, hắn đã tạo ra rất nhiều phân thân, không chỉ ở trong thành mà cả bên ngoài thành. Tất cả đã tạo thành một đường dây liên kết, chẳng qua chỉ là phải chịu vất vả một chút trên đường di chuyển thôi.  

             Phong tỏa thành!  

             Câu nói đó lại được truyền khắp Đế Đô.  

             Khi câu nói đó được thốt ra thì những sát thủ đang ở trong thành đều muốn tè ra quần, lại nữa sao?  

             Không sai, lại tiếp tục nữa rồi!  

             Rất nhiều người ra khỏi phủ Linh Lung.  

             Trước phủ, tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn lên mái nhà.  

             Chủ yếu là muốn nhìn Cơ Ngân, liệu có phải hắn lại chạy lên đó ngắm sao nữa rồi không.  

             Nhìn lên thì không thấy hắn ở đó.  

             “Ngươi đúng là không chịu an phận mà.”  

             Linh Lung xoa chân mày, để hắn ở trong phủ Linh Lung thì mọi thứ cứ loạn hết lên thật.  

             “Tìm đi!”  

             “Tìm từng nhà một.”  

             Đế Đô lại náo loạn trong đêm.  

             Hoàng Ảnh Vệ luôn có mặt khi cần, len lỏi khắp các đường lớn ngõ nhỏ.  

             Giống như lần trước, tuy không bắt được Cơ Ngân nhưng họ lại tóm được rất nhiều kẻ có hành tung đáng ngờ.  

             Trong đó có tới hơn tám phần là những kẻ có mục đích không đơn thuần.  

             Nếu không phải là sát thủ của các nước thì là gián điệp của quốc gia khác.  

             Vì sóng gió lần này mà trùng hợp bị tóm cổ ra.  

             Lúc này, bọn họ đều đang tụm lại chửi cha mắng mẹ.  

             Đại Hạ đúng là cao tay.  

             Đường phố không một dấu hiệu bất thường.  

             Cũng không có dấu hiệu lục soát nào!  

             Làm bọn này không kịp trở tay.  

             Soạt… Soạt!  

             Bên này, Triệu Bân đang liên tục triệu hồi.  

             Đến lần cuối cùng thì hắn đã ra đến giữa vùng đồi núi bên ngoài Đế Đô rồi.  

             Đúng vậy, nhưng hắn phải chịu chút đau đớn, bị không gian cắt rách da thịt, thương tích đầy người.  

             Có điều không sao cả, hắn sẽ hồi phục lại như thường nhanh thôi.  

             Hắn không về Thiên Tông mà chạy thẳng đến thành Thiên Thu.  

             Có ngu mới về lại Thiên Tông, ít ra là bây giờ không thể về.  

             Quay về là sẽ bị bắt ngay.  

             Hả?  

             Hắn vừa mới ra khỏi vùng núi đó thì liền thấy nhẫn ma rung lên.  

             Sau đó thì thấy hoa Bồ Đề bay từ trong nhẫn ma ra, bên trên nó còn nhuốm màu đỏ thắm, đó là máu của Sở Vô Sương. Lúc ở Ma vực, chính vì đuổi theo đóa hoa này mà Sở Vô Sương mới phải mất mạng, đấy là nỗi đau cả đời của hắn.  

             “Có người đang kêu gọi nó!”, Triệu Bân hơi nheo hai mắt lại.  

             Lúc ở Ma vực, vì hôn mê nên hắn không biết được chuyện xảy ra sau đó.  

             Lần này, hắn tận mắt nhìn thấy hoa Bồ Đề bay ra thì đã biết được vấn đề ngay.  

             Giống như những gì hắn suy đoán, hoa Bồ Đề sẽ không tự dưng bay ra, nhất định là có người đang âm thầm triệu hồi nó.  

             Sát ý trong hắn bỗng dưng trỗi dậy.  

             Hắn không thu hồi hoa Bồ Đề về lại mà chỉ lặng lẽ đi theo phía sau.  

             Đi theo hoa Bồ Đề thì sẽ tìm ra được kẻ đang triệu hồi nó.  

             Hắn muốn xem thử là ai mà lại có bản lĩnh đến vậy, lại có năng lực triệu hồi được hoa Bồ Đề từ trong nhẫn ma của hắn. Nhưng bất luận là ai thì hắn cũng phải tính sổ với người đó, nếu như không phải người đó triệu hồi hoa Bồ Đề thì hoa Bồ Đề cũng sẽ không bay đi, Sở Vô Sương cũng sẽ không đuổi theo, Sở Vô Sương không đuổi theo thì cũng sẽ không bị mất mạng.  

             Nói hắn bá đạo cũng được, nói luật nhân quả cũng chẳng sao, tóm lại hắn chắc chắn sẽ giết người đó.  

             “Thiên Tông.” Triệu Bân lẩm bẩm.  

             Hướng bay của hoa Bồ Đề vừa hay ngược hướng với núi Bất Tử.  

             Hoặc cũng có thể nói là nó đang hướng về phía Thiên Tông.  

             “Bát Nhã?”  

             Triệu Bân hơi nheo hai mắt lại và đã có suy đoán của mình.  

             Người tu vi bình thường thì có lấy hoa Bồ Đề cũng chẳng làm được gì cả.  

             Người có tu vi bình thường cũng sẽ không biết cách triệu hồi hoa Bồ Đề như thế.  

             Nếu như đã là hoa của nhà Phật thì đương nhiên phải do nhà Phật triệu hồi.  

             Cả Thiên Tông, chỉ có mỗi một người theo Phật, đó là Bát Nhã.  

             Hắn mang theo sát ý đi theo suốt quãng đường, mặc dù có suy đoán và cũng có phần dám chắc nhưng hắn muốn biết có phải là Bát Nhã hay không thì phải nhìn thấy mới biết được. Nếu như thật sự là cô ta thì hắn cũng sẽ không nể tình.  

             Vẫn là câu nói đó!  

             Nói hắn bá đạo cũng được, nói do luật nhân quả cũng chẳng sao, hắn nhất định phải giết chết cô ta.  

             Màn đêm dần dần trở nên mờ ảo.  

             Sáng sớm, ánh mặt trời ấm áp trút xuống, phủ lên mình Thiên Tông một lớp áo khoác thiện lành.  

             Các đệ tử chăm chỉ đã ra khỏi phòng, kẻ thì ở trên đỉnh núi, người thì ngồi xếp bằng trên núi, hít thở linh khí của trời đất. Ai cũng biết linh khí của cả ngày đều nằm hết vào buổi sáng, muốn làm cao thủ thì phải biết cố gắng, đâu phải ai cũng giỏi được như Cơ Ngân đâu.  

             Ế?  

             Bỗng có một tiếng hét vang vọng khắp núi.  

             Những người ở gần cửa núi đều bất giác ngước đầu nhìn lên.  

             Đập vào mắt họ là một đóa hoa đang bay lơ lửng. Họ chưa từng nhìn thấy đóa hoa đó, trên thân hoa có Phật quang bao bọc và còn phát ra những ánh sáng kỳ lạ, thỉnh thoảng còn có thể thấy dị tượng xuất hiện, rất thần bí.  

             Nổi bật nhất là màu đỏ trên hoa, mới nhìn thì ngỡ là trang trí, nhìn kỹ lại thì mới biết đấy là máu tươi. Vì toàn bộ đóa hoa màu trắng toát nên vết máu đó mới nổi bật đến vậy.  

             “Hoa ở đâu bay đến thế?”  

             “Loại hoa gì mà chưa thấy bao giờ!”  

             “Bảo bối!”  

             Rất nhiều người bàn tán, còn có người đưa tay lên định lấy về nghiên cứu thử.  

             Nhưng người đó vẫn chưa kịp chạm đến hoa Bồ Đề thì đã bị khí thế cực mạnh đẩy lùi.  

             Lúc hắn ta đứng vững lại thì đã nhìn thấy một bóng người gầy ốm.  

             Không sai, đó là Cơ Ngân.  

             Hắn đi theo hoa Bồ Đề đến thẳng Thiên Tông.  

             Lần này đến hắn chỉ cần một đáp án, dù có bị bắt lại thêm lần nữa thì hắn cũng không hối tiếc.  

             “Cơ… Cơ Ngân hả?”  

             Các đệ tử nhìn thấy hắn thì lập tức ngây ra.  

             Hắn là người nổi tiếng, hót hòn họt trong cuộc chiến ở Ma vực.  

             Mấy ngày nay, những lời đồn về hắn đều đã được thêu dệt thêm màu sắc thần thoại  

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận