Những người có tâm tình bi ai như người của Sở gia khi nghe được khúc nhạc này đều không khỏi rơi lệ.
Đám người đứng xem khi nghe thấy tiếng đàn này cũng không khỏi bồi hồi nhớ về quá khứ đau buồn.
"Khúc nhạc bi thương quá".
Có không ít người lẩm bẩm, đa phần là người của Thiên Tông.
Lúc trước khi Triệu Bân bị nhốt trong Linh Lung phủ thì hắn đã ngộ ra khúc Vô Sương.
Người ở Đế Đô đều đã nghe qua khúc nhạc này nhưng người ở Thiên Tông thì chưa bao giờ nghe qua, vừa nghe xong liền cảm thấy muốn òa khóc.
Lúc đầu bọn họ còn không tin.
Lần này bọn họ mới thật sự tin.
Cơ Ngân Thiên Tông quả nhiên là đa tài đa nghệ, lại có thể tấu nên một khúc nhạc quái dị thế này. Khúc nhạc như có ma lực tác động lên tâm cảnh của con người khiến cho rất nhiều người đều không kìm được nước mắt.
"Nén bi thương".
Dương Huyền Tông bất ngờ lên tiếng khiến cho Ngô Huyền Tông cùng Chư Cát Huyền Đạo đều không hiểu.
Một lúc sau bọn họ mới nhận ra hai mắt Linh Lung cùng Vân Yên đều đã đẫm lệ.
Ngẫm lại cũng không lạ, một người là sư muội một người là sư thúc đều có những chuyện xưa đau buồn mà thế nhân không biết, nay lại bị tiếng đàn này chạm đến tận cùng tâm hồn khiến cho nước mắt tuôn rơi lã chã.
Ở đây còn có rất nhiều người khác giống như bọn họ.
Người lầm lì ít nói như Đao Vô Ngân cũng đã rơi lệ đầy mặt.
Cho nên mới nói, cầm khúc của Cơ Ngân rất quỷ dị, không chỉ lọt vào tai mà còn đánh thẳng vào tâm hồn của mỗi người.
Thanh Dao cũng là người tu luyện cầm pháp, giờ phút này liền cảm thấy tinh thần mông lung.
Nếu như không tận tai nghe thấy thì cô ấy cũng không biết Triệu Bân lại thông hiểu âm luật đến như vậy.
Cô ấy cũng tinh thông cầm khúc nhưng vẫn còn cách xa trình độ có thể khiến cho người nghe phải rơi lệ.
Bởi vì một đoạn cầm khúc, bầu không khí bỗng nhiên trở nên hết sức kỳ quái.
Đám người đều đến xem kịch hay không ngờ mình lại rơi nước mắt không dứt.
Con mợ nó, đã lớn như vậy rồi mà đây là lần đầu tiên bọn họ lại khóc khi xem kịch.
Ầm!
Cảnh tượng bi thương bị một tiếng ầm ầm đánh vỡ.
Cửu Vĩ Ân Minh đã đi tới, mỗi một bước đi đều làm sụp đổ một ngọn núi.
"Cầm khúc không tồi", Ân Minh cười nhạt nói.
Keng!
Đáp lại hắn ta, cầm khúc vẫn tiếp tục.
Tấu khúc dụng ý không dụng lực.
Tiếng đàn của Triệu Bân đột ngột biến chuyển, phảng phất có chút sát khí.
Cầm ý bá đạo như đã ngưng tụ thành một thanh thần kiếm cái thế từ trên trời trảm xuống khiến cho không gian trở nên vặn vẹo.
Hửm?
Ân Minh nhất thời cau mày.
Không biết vì sao trước mặt hắn ta đã xuất hiện một nguồn năng lượng vô hình cản bước hắn ta.
Không chỉ vậy, ngay cả cơ thể Cửu Vĩ cũng đã bị chém ra một vết thương dù rất nhỏ.