Cái tên tiểu võ tu này thật sự quá quyết đoán!
Mỗi một lần hắn tăng thêm một trăm ngàn vạn lượng đều khiến cho người nghe phải đinh tai nhức óc.
Còn nữa, cái tên đó cũng hết sức tàn nhẫn!
Một cánh tay của Ân Minh nói xé xuống liền xé xuống, không chút lưu tình.
"Đúng là chỉ có Cơ Ngân Thiên Tông quyết đoán nhất".
"Trong chớp mắt từ năm trăm ngàn vạn lượng tăng lên tám trăm ngàn vạn lượng?"
"Nếu như Ân Trú còn dám mở miệng thì nhất định hắn cũng dám tăng lên tiếp".
"Ký chủ của Cửu Vĩ đúng là đáng giá".
Sau một hồi yên lặng thì tất cả mọi người lại tặc lưỡi.
Mọi người đều sửng sốt.
Tám trăm ngàn vạn lượng, đó là một con số lớn thế nào chứ!
Cho dù là cường giả Thiên Võ cũng không dám hét giá như vậy! Không cẩn thận có khi còn bị cắt lưỡi!
Tuy nhiên, con số đó lại được thốt ra từ miệng của Cơ Ngân.
Tình hình này xem ra nếu như hắn không khiến cho Ân Trú táng gia bại sản thì hắn cũng sẽ không ngừng lại.
Không sai, đã ghi thù rồi thì không có khả năng hòa giải nữa, đành phải chơi chết nhau thôi!
Chẳng lẽ hắn muốn giữ tiền chờ Ân Trú đến tìm hắn tính sổ sao?
“Ngươi đã dạy ra một đồ nhi tốt”, Linh Lung thấm thía nói.
“Hắn tự học thành tài”, Vân Yên hít sâu một hơi nói.
Kể từ khi làm sư phụ của hắn, cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày mình phải khiếp sợ như ngày hôm nay.
Cơ Ngân là người đầu tiên dám chống lại Đại Tế Ti hoàng tộc.
Tiểu bối dám mở miệng đòi tám trăm ngàn vạn lượng, Cơ Ngân cũng chính là người đầu tiên.
Đồ nhi này... cô ta không dạy nổi.
“Không dạy được thì gả cho hắn, để hắn dạy cho ngươi”, Nguyệt Thần nở nụ cười không đứng đắn nói, trong lúc đang chiến đấu cũng không quên hóng hớt kịch hay, may mà lần này bọn họ vẫn có thể đứng vững trước công phạt của lời nguyền.
Bằng không, giữa Triệu Bân và Ân Minh ai thua ai thắng vẫn còn rất khó nói.
Mặc niệm.
Lại là khoảng thời gian tất cả đều mặc niệm.
Tất cả đều đang mặc niệm cho Ân Trú.
Lão già này chọc ai không chọc lại đi chọc trúng Cơ Ngân.
Nhìn sang Ân Trú, khuôn mặt già nua đã không còn giống mặt người nữa, nó đang vặn vẹo một cách dữ tợn, thế nhưng cuối cùng lão ta vẫn không dám mở miệng nữa, còn dám lên tiếng thì con số sẽ không dừng lại ở tám trăm ngàn vạn lượng. Cái tên nhóc kia chắc chắn là đã phát điên rồi, lão ta đường đường là Đại Tế Ti hoàng tộc vậy mà hôm nay lại bị một tên tiểu bối đe dọa, thật là đáng xấu hổ!
"Tiền bối thấy sao?", Triệu Bân cười nhìn Ân Trú hỏi.
"Lão phu lấy đâu ra tám trăm ngàn vạn lượng?", Ân Trú lạnh lùng nói.
"Ông là Đại Tế Ti! Giàu có biết bao nhiêu!"
"Không có".
“Nếu đã như vậy thì chờ chừng nào có đủ tiền lại đến chuộc người đi”, Triệu Bân lãnh đạm nói rồi chuẩn bị rời đi.