Hai lão già nghe xong, bỗng chốc hứng khởi hẳn.
Hai lần trước tên này vượt ngục cũng dùng cách đánh đàn để phá trận pháp.
Lần này phải trông cho kỹ.
Đến giờ họ vẫn chưa hiểu nổi, rốt cuộc là thứ cầm ý như thế nào. Khi Cơ Ngân đánh nhau với Cửu Vĩ Ân Minh, họ cũng có mặt, hắn chỉ dùng một khúc đàn là đã chặn được Cửu Vĩ, đây là uy lực cỡ nào chứ.
Vô Sương khúc vẫn sầu bi như mọi khi.
Triệu Bân nhẹ nhàng gảy dây đàn, đảo mắt nhìn khắp nơi, quét mắt từng tấc một.
Nhìn xong mới biết trận pháp này rất phi phàm, khó hiểu hơn trận pháp ở Linh Lung phủ nhiều. Sơ hở thế nào cũng có, nhưng không xác định được vị trí.
Nói thẳng ra, kẽ hở kia liên tục biến động.
Cũng có nghĩa là, trận pháp không gian luôn xoay chuyển, thế thì không dễ gì phá được rồi.
Bên ngoài rừng, hai lão già lại nghe đàn đến phát khóc.
Khi họ đang lau nước mắt thì mấy bóng dáng yêu kiều nắm tay nhau bước tới, hóa ra là Mục Thanh Hàn, Thanh Dao, Xích Yên và U Lan, ờm... có cả Huyễn Mộng nữa, tới thăm Triệu Bân. Từ khi Triệu Bân bị nhốt vào rừng Tử Trúc, gần như ngày nào họ cũng tới, tiếc rằng nói thế nào hai lão già cũng không chịu, không cho họ vào.
Lần này cũng vẫn vậy.
“Bao nhiêu là cải trắng!”, Hắc Huyền lão đạo cảm thán.
“Bị heo húc đổ hết rồi...”, Bạch Huyền lão đạo bồi thêm nửa sau.
“Khúc đàn bi thương quá!”
Cô nương xinh đẹp mà rơi lệ thì vừa đẹp vừa thê lương.
Mấy người họ đứng dưới ánh trăng, nước mắt đầm đìa.
“Thôi thôi”.
Bạch Huyền lão đạo phất tay, mở Thủy Mạc.
Các nữ đệ tử cảm kích vô cùng, lục tục đi vào trong.
Nếu biết khóc lóc mà có tác dụng thì bọn ta đã khóc từ lâu rồi.
“Sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ!”, Bạch Huyền lão đạo thì thầm.
“Ta sợ tên tiểu tử kia không trụ nổi thôi”, Hắc Huyền lão đạo mở miệng ra là học thuật, hai lão già vểnh ngược tai lên, chưa bên chừng bên trong sẽ truyền ra vài âm thanh kỳ diệu, ví dụ như tiếng rên rỉ.
Không lâu sau, tiếng đàn ngừng.
Tiếng rên rỉ thì không có, dù có làm cũng sẽ không làm ở đây!
Khi các nữ tử bước ra, khóe mắt họ vẫn còn vết nước, cũng không biết vì tiếng đàn trước đó quá bi thảm hay là nhìn thấy Triệu Bân nên quá đau lòng. Có thể đàn được khúc đàn bi thương như thế hẳn phải là tâm cảnh như thế nào, e rằng cả đời này hắn khó lòng thoát khỏi cái chết của Sở Vô Sương.
Khúc đàn kia được tấu lên vì cô ta.
Mong cô ta... ở trên trời có linh.
Sau đó vẫn còn người khác tới.
Đan Huyền, Chư Cát Huyền Đạo, lão Trần Huyền, lũ lượt kéo tới thăm hỏi.
“Cút đi!”
Đối với họ, Hắc Bạch nhị lão rất thô lỗ, người nào tới mắng cho người đó đi về.
Vì thế, đám đông còn nghĩ, hay là lôi hai lão già kia ra... đập một trận.
Keng...
Khúc đàn bi thương mấy ngày liền không dứt.
Người của Thiên Tông e là đã quen, nghe mãi nghe mãi rồi bật khóc.
“Hóa ra là thế”.
Dưới ánh trăng, Triệu Bân lầm bầm.