Sau khi ra khỏi núi Tử Trúc, hoa Bồ Đề liền bay ra khỏi nhẫn ma và lao về một hướng.
Còn hắn thì đang đi theo.
“Ế? Sao Cơ Ngân lại ra đây rồi?”. Rất nhiều đệ tử, trưởng lão nhìn thấy hắn thì đều bất giác ngây ra.
“Đấy là hoa gì, thật kỳ lạ!”. Rất nhiều người ngước mắt nhìn lên, mặt mày ngơ ngác.
“Chào thánh tử!”
Các đệ tử gặp hắn suốt dọc đường đều cung kính hành lễ.
Trong đó rất nhiều nữ đệ tử đều nhìn hắn với ánh mắt ngưỡng mộ, mỹ nữ thì thích anh hùng mà!
Còn Cơ Ngân đúng là anh hùng còn gì!
Triệu Bân không trả lời, không phải vì không lịch sự mà vì hắn đang tập trung toàn bộ sự chú ý lên hoa Bồ Đề, mỗi một bước tiến thêm thì trong đôi mắt lại có thêm một đường gân máu, khiến đôi mắt của hắn như được nhuộm đỏ.
Các đệ tử nhìn thấy đều phải run sợ.
Đến cả các trưởng lão nhìn thấy thì cũng phải chau mày.
Không thể trách bọn họ được, vì lúc này toàn thân Triệu Bân đằng đằng sát khí, sát ý cũng rất đáng sợ, những nơi mà hắn đi qua đều hóa thành băng, bất kể là cây cỏ hay đất đá.
Bỗng dưng, hắn dừng chân dưới đỉnh Vũ Hóa.
Hoa Bồ Đề vẫn chưa dừng lại mà bay thẳng lên trên.
Triệu Bân cũng đi theo, những bậc thang đá dưới chân hắn cũng đóng băng từng lớp.
Bát Nhã!
Là Bát Nhã!
Là cô ta đang triệu hồi hoa Bồ Đề!
“Cơ Ngân!”
Dương Huyền Tông đã đến, Vân Yên cũng đã đến.
Theo sau họ còn có hai lão đạo Hắc Huyền và Bạch Huyền, mặt của hai lão đạo đó đen như than cháy, lần thứ ba rồi, đm, hắn đã vượt ngục lần thứ ba rồi, bọn này không biết mất mặt sao?
“Cho ta thêm chút thời gian!”
Triệu Bân không dừng lại mà vẫn tiếp tục đi lên phía trên.
Dương Huyền Tông chau mày, bọn Vân Yên cũng chau mày.
Chuyện gì thế? Liều mạng vượt ngục chỉ để leo lên đỉnh Vũ Hóa thôi sao?
Còn có cả sát khí và sát ý nặng đến thế nữa, trên đỉnh Vũ Hóa có kẻ thù của hắn sao?
"Chuyện gì đây?"
Hôm nay Thiên Tông rất náo nhiệt.
Chính xác mà nói thì đỉnh Vũ Hóa hôm nay rất náo nhiệt, dưới chân núi đã có rất nhiều người đang tụ tập.
Cũng có không ít người đã lên đỉnh núi.
Tất cả đều đã nghe nói về chuyện Cơ Ngân đã vượt ngục và chạy thẳng đến đỉnh Vũ Hóa.
Mà chuyện này cũng không quan trọng.
Điều quan trọng là Cơ Ngân đang rút kiếm chạy thẳng lên đỉnh núi.