Nói cách khác, trên người của Bát Nhã có khắc ấn ký của cô ta, trong một khoảng cách nhất định thì cô ta có thể ngay lập tức dịch chuyển tới chỗ của đồ nhi. Kiếm thứ hai của Triệu Bân đánh tới đã bị cô ta bắt bằng một tay, nhưng vì một kiếm đó chém tới quá mạnh mẽ cho nên lòng bàn tay của cô ta cũng phải đổ máu.
"Cơ Ngân".
Vân Yên cũng không chậm, một tay tóm lấy Triệu Bân.
"Ngươi điên rồi".
Hắc Huyền lão đạo nhanh chóng siết lấy thắt lưng của Triệu Bân rồi liều mạng lôi hắn về phía sau.
"Buông ta ra".
Triệu Bân giãy dụa kịch liệt, giống như một người điên, gầm lên một cách cuồng loạn, hai mắt đẫm lệ nhưng lại có màu máu đỏ tươi khiến cho tất cả mọi người ở đây đều hoảng sợ, ngay cả Vân Yên cũng chưa bao giờ nhìn thấy Triệu Bân như thế này, dường như giữa hắn với Bát Nhã còn có mối thù giết cha.
"Sư đệ, ngươi đã nhập ma chướng rồi", Bát Nhã nói khẽ.
"Ma chướng con mẹ ngươi, mau đền mạng cho Vô Sương".
Tiếng gầm của Triệu Bân là tiếng gầm thét từ tận sâu trong tâm hồn hắn.
Vô Sương?
Sở Vô Sương?
Tất cả mọi người đều hoang mang và bối rối.
Linh Lung ngước mắt liếc nhìn bông hoa Bồ Đề, máu đỏ nhuộm trên bông hoa còn sót lại khí tức, quả nhiên là khí tức của Sở Vô sương, chẳng lẽ cái chết của Sở Vô Sương có liên quan tới Bát Nhã?
"Làm càn!"
Trong khung cảnh hỗn loạn, đột nhiên có một bóng người mặc áo trắng từ trên trời bay xuống, đó là một lão già trên tay cầm một cây pháp trượng, mạnh mẽ khắc một đạo phong ấn lên người Triệu Bân. Phong ấn này rất mạnh, khiến Triệu Bân ngay lập tức không thể động đậy.
Sau lão già áo trắng còn có thêm ba lão già khác, tất cả đều mặc áo trắng, râu tóc cũng bạc trắng.
"Pháp sư hộ quốc?"
Dương Huyền Tông liếc mắt nhìn thấy liền nhận ra.
Không sai, bọn họ chính là bốn pháp sư hộ quốc cảnh giới Chuẩn Thiên, bối phận so với Hồng Uyên và Hồng Tước còn lớn hơn, ngay cả Hồng Uyên và Hồng Tước cũng phải gọi bọn họ một tiếng sư huynh, địa vị vô cùng tôn quý.
Nhưng bốn vị này rất ít khi hành tẩu giang hồ, căn bản là không thể gặp được.
Hôm nay bọn họ lại cùng nhau tới Thiên Tông, hiển nhiên không phải để du sơn ngoạn thủy.
"Bốn vị sư bá, cơn gió nào đưa các vị tới đây vậy?", Linh Lung hỏi.
"Tất nhiên là vi Cơ Ngân mà tới", pháp sư hộ quốc thứ nhất thản nhiên nói.
“Nói chính xác là Triệu Bân”, một tiếng cười nhạt vang lên, một người khác đi tới.
Vừa nhìn đã biết là Ân Minh.
Ban ngày ban mặt mà trông bộ dạng của hắn tàn tạ dữ tợn như một con ác quỷ.
"Triệu Bân?"
Tất cả sững sờ, đều nhìn về phía Triệu Bân.
Nếu bọn họ nghe không lầm thì Triệu Bân mà Ân Minh đang ám chỉ Cơ Ngân hẳn là Triệu Bân của thành Vong Cổ, cũng chính là người mà Tử Y Hầu đang truy nã.