Đùng! Binh! Đùng!
Rừng trúc vốn đã hỗn loạn lại càng thêm hỗn loạn, cây cối đổ rạp khắp nơi, đá vụn bay ngập trời, mùi thuốc súng nồng nặc bao trùm cả một khoảng trời.
Thế mà bùa nổ vẫn còn nổ đì đùng.
Cứ khu nào nổ tung là sẽ nghe thấy tiếng hét thảm thương từ khu ấy.
Có trời mới biết bao nhiêu người đã tan xương nát thịt vì bùa nổ.
Đợt này mà chưa chết được thì thêm đợt nữa, nổ đến chết mới thôi.
Ực!
Hai vị thành chủ trong vai trò khán giả phải nuốt nước bọt ừng ực, nhân tài này từ đâu trồi ra thế! Không ngừng tung đại chiêu, lại còn dùng bao nhiêu bùa nổ, cao thủ Chuẩn Thiên cũng không đỡ nổi tốc độ tiêu hao đâu nhỉ! Nếu đổi lại là họ chắc đã bị vắt kiệt đến khô héo rồi.
Cùng là cảnh giới Địa Tạng mà sao cách biệt lớn thế!
Nếu người của Long triều Đại Hạ ai cũng giỏi đánh đấm như hắn thì tám nước đâu dám ngông cuồng đến vậy.
Không biết tiếng kêu la đến hồi nào mới dứt.
Cánh quân mấy ngàn người của Đại Nguyên không ai còn sống, bị tiêu diệt sạch sẽ.
Hai vị thành chủ chứng kiến toàn bộ.
Nổ lâu như thế, vị nhân tài kia sẽ không bị nổ chết theo đấy chứ!
Thực tế chứng minh họ đoán sai rồi.
Trong làn khói thuốc súng mù mịt, một bóng dáng mơ hồ chậm rãi bước ra, trên tóc, trên vai và trên chân, từ trên xuống dưới bê bết máu tươi như một vị Tu La tắm mình trong bể máu. Về phần máu, có máu của chính hắn cũng có máu của kẻ địch, bao nhiêu bùa nổ như thế, không bị ảnh hưởng mới là lạ.
Thế nhưng, hắn có Vạn Pháp Trường Sinh Quyết, có thể nhanh chóng chữa lành vết thương, nếu không cũng không dám đánh đấm một cách ngông cuồng như vậy.
Bởi thế mới nói, một số cách đánh mà hắn áp dụng được nhưng người khác thì không. Cỡ như Ma Tử thì không dám đánh như vậy, e là không đợi khi nổ tung đối phương, hắn ta đã xuống hoàng tuyền trước rồi.
“Quá… nghịch thiên rồi!”
Hai vị thành chủ tái mặt, mấy ngàn người đấy! Bị một mình hắn tiêu diệt sạch sẽ? Tìm khắp Long triều của Đại Hạ chắc không được mấy người sở hữu chiến tích thế này.
Cạc!
Đại Bằng thét lên, từ trên trời lao xuống.
“Đa tạ tiểu bằng hữu ra tay cứu giúp”.
Hai vị thành chủ vội vàng chắp tay, giữa chừng còn liếc mắt nhìn trộm vết thương của Triệu Bân, không ngừng chúng đang khép lại với tốc độ cực nhanh, nhanh đến mức họ khiếp sợ.
Thứ này hình như vượt xa phạm vi hồi phục rồi, đây là năng lực tái sinh đúng không!
“Chuyện nhỏ thôi”, Triệu Bân mỉm cười, tiện tay lột hắc bào ra, để lộ dung mạo.
“Thánh… Thánh Tử?”
Hai thành chủ trông thấy mà sững sờ.
Họ chưa từng gặp Cơ Ngân, nhưng đã trông thấy bức vẽ Cơ Ngân. Tuy hắn có một gương mặt khá phổ thông, nhưng vẫn có thể nhận ra được, cách đây không lâu, người này mới được phong làm Thánh Tử, tức là chưởng giáo kế nhiệm của Thiên Tông.
Những ngày này, hắn là người nổi bật nhất vì tạo ra vô số chiến tích nghịch thiên, lấy bừa một cái cũng đủ xứng tầm thần thoại, đồn đại khắp Đại Hạ. Tám nước liên hợp tấn công Đại Hạ có một phần nguyên nhân là vì hắn. Trong chuyến đi tới Ma Vực, nhân tài đỉnh cao của các nước gần như bị hắn giết hết.
Họ cũng không ngờ rằng người cứu họ là Thánh Tử của Thiên Tông.
Chẳng trách hắn đánh giỏi thế.
So với trận chiến ở Ma Vực, đối với Cơ Ngân mà nói, đây chỉ như việc vặt thôi.
“Là ta”.
Triệu Bân mỉm cười, giơ hai tay ra đặt trên vai của hai vị thành chủ, truyền chân nguyên để tiêu diệt bớt sát khí trong cơ thể họ, tiện thể giúp hai người trị thương. Đây là hai người quen của hắn đấy.
Nhưng hắn chưa từng nói rõ thân phận thật sự của mình.
Hắn nên cảm kích lần sai lệch không gian này, cảm hơn vì đưa hắn tới đây, nếu không, hai vị thành chủ chết chắc rồi. Nhất là Yên Thiên Phong, nếu ông ta chết, hẳn là Thanh Dao sẽ đau lòng lắm.
“Đa tạ Thánh Tử”, hai người vô cùng cảm kích, cũng thấy may mắn vô cùng. Bất kỳ một đệ tử Thiên Tông nào cũng có thân phận hết sức cao quý, huống hồ là chưởng giáo tương lai của Thiên Tông, thế mà hắn còn trị thương cho họ.
“Biên quan thế nào rồi”, Triệu Bân hỏi.
Hắn vừa dứt lời, hai vị thành chủ đã lộ vẻ nghiêm trọng: “Đại Nguyên lại tăng thêm binh lính, hàng triệu đại quân áp sát biên cảnh, có đoạn đã bị công phá, không ít binh lính Đại Nguyên thâm nhập vào, đốt phá, giết người, cướp bóc”.