Vậy mà vẫn không thấy hắn chui ra, dường như không biết mệt, cả ngày ngồi trước án, cầm một cây bút lông ngoáy như rồng bay phượng múa, ai không biết còn tưởng hắn đang vẽ kiệt tác kinh hãi thế tục chứ?
“Ấy thế mà hắn lại là một bùa sư”.
“So với việc hắn bẫy giết hơn năm mươi vạn quân địch thì chuyện này chưa là gì”.
“Nếu lão phu là hoàng đế, không biết nên thưởng cho hắn thế nào nữa”.
“Phong hầu ban tước cũng không xứng nổi với chiến công của hắn!”
Nửa đêm nửa hôm, mấy lão già kia cũng không rảnh rỗi, kiểu gì cũng phải kiếm chuyện để làm.
Thế là bao nhiêu sự tích “vẻ vang” của Triệu công tử được lôi ra kể một lượt.
Trường Giang sóng sau xô sóng trước!
Đúng là già rồi!
Thời son trẻ của họ còn chẳng được như tên tiểu tử này, đúng là nổi danh khắp tứ hải bát hoang!
“Không đúng!”
“Làm lại!”
Trong doanh trướng, Triệu Bân không ngừng lầm bầm, giống như một học sinh hiếu học gặp phải bài khó là hăng say đến quên hết mọi thứ. Bùa chú mà hắn vẽ ra chống thành đống, nhưng không dùng được. Cũng không thể nói là không dùng được, mà là khi gặp phải bùa chống nổ thì không nổ được, đây không phải thứ mà hắn muốn.
“Nói hớ rồi”.
Triệu Bân gãi đầu, khá là lúng túng.
Vốn tưởng rằng có thêm chút thời gian thì sẽ nghiên cứu ra được.
Bây giờ đã qua tám ngày rồi cũng chưa nghiên cứu ra được thứ gì.
Hắn đã thử rất nhiều phương pháp, cũng vẽ rất nhiều loại bùa nổ, nhưng không tránh được bùa chống nổ.
Cũng không biết “nhân tài” nào đã sáng chế ra loại bùa chú này nữa, không có kẽ hở nào luôn!
“Không định đi nghỉ à?”
Nữ soái tiến vào, gần như ngày nào cũng tới, ngày nào cũng thấy tên này đang vẽ bùa, tám ngày rồi không ăn không uống như bị ma nhập vậy. Bây giờ nhìn hắn đầu tóc rối bời, râu ria lởm chởm, toàn thân nhếch nhác, ai không biết còn tưởng hắn là dân tị nạn ấy chứ?
“Vẫn gắng được”.
Triệu Bân cười cười rồi tiếp tục vùi đầu so sánh bùa chú.
Hắn là người cố chấp, không tin mình không tạo ra được.
Nữ soái không biết hắn đang làm gì, tưởng hắn chỉ đang vẽ bùa. Nếu biết được suy nghĩ của Triệu Bân, không biết cô ta sẽ chấn động đến mức nào. Bao nhiêu năm rồi, từ khi bùa nổ và bùa chống nổ được tạo ra, rất nhiều bùa sư giỏi đã muốn tạo ra một loại bùa chú ngăn được bùa chống nổ, thế nhưng dùng cả đời cũng vô vọng.
“Cái tên đầu gỗ này”.
Nữ soái không chịu nổi, Nguyệt Thần cũng không nhìn nổi nữa.
Con người mà, thông minh quá cũng không phải chuyện gì tốt, thông minh đến mức kẽ hở rõ ràng như thế này cũng không nhìn ra được. Dường như ngay từ khi bắt đầu Triệu Bân đã đi nhầm chỗ, phương hướng cũng không đúng, nghiên cứu ra được mới là lạ.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, có vẻ như cô ta yêu cầu quá cao ở Triệu Bân rồi.
Không phải ai cũng có nhãn giới thần thông minh tuệ, chuyện mà cô ta liếc mắt đã thấy, người phàm có khi mất cả đời cũng không nhìn thấu được.
Nhưng cô ta vẫn tin rằng Triệu Bân có thể tạo ra được, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian thôi.
“Thêm lần nữa!”
Triệu Bân nổi nóng, xắn tay áo lên, tiếp tục công trình nghiên cứu vĩ đại của hắn.