Tiếng hô hào cũng vang lên, binh tướng Đại Hạ đang mải sửa tường thành cũng lục tục cầm binh khí, quân Xích Diễm ở bên dưới ào ào xông lên tường thành, từng chiếc xe nỏ cũng được lên nỏ, số lượng lên tới mấy chục vạn chiếc, trong đó có mười vạn chiếc thu được từ bên Đại Nguyên.
“Trông chừng hắn cho cẩn thận”.
Nữ soái điềm nhiên nói rồi cũng lên tường thành, “hắn” ở đây tất nhiên là Triệu Bân.
Theo cô ta thấy, chỉ cần Triệu Bân vẫn ở đây, Đại Nguyên sẽ không dám manh động. Nếu thêm một trận sét đánh nữa thì sẽ biết ngay ai là người khó xử. Sở dĩ đối phương khua chiêng gõ trống, chẳng qua chỉ muốn phô trương thanh thế thôi.
Giống như cô ta nghĩ...
Đại Nguyên kéo sấm to làm mưa nhỏ, tiếng trống trận rất phấn khích, cờ chiến vẫy nhiệt tình, đại quân đen thùi lùi cũng rất chỉnh tề, nhưng không có dấu hiệu khai chiến mà chỉ bày binh bố trận từ phía xa, điên cuồng gõ trống.
“Giương đông kích tây!”, nữ soái lầm bầm.
Nếu không đoán ra thì làm sao cô ta được là thống soái quân Xích Diễm chứ, đầu óc vẫn dùng được lắm!
Đúng vậy, chính là giương đông kích tây.
Đại Nguyên gây ra động tĩnh lớn như thế hiển nhiên là để chuẩn bị cho ai đó.
Ai thế nhỉ? Cường thủ và sát thủ các nước chứ ai.
Tính thời gian thì cao thủ và sát thủ các nước sẽ tới biên ải Đông Nam trong mấy ngày này.
Trà trộn vào trong quân rất dễ, hành thích mới khó.
Bởi vì có rất nhiều cao thủ Chuẩn Thiên trông chừng Cơ Ngân. Phải dụ đám cao thủ Chuẩn Thiên này ra chỗ khác mới được, như thế mới có chuyện Đại Nguyên khua chiêng gõ trống, mục đích là tạo hiện tượng giả như thể chúng muốn tấn công, lôi hết cường giả của Xích Diễm lên tường thành để tạo cơ hội cho các sát thủ.
Nếu đã nhìn ra được thì sẽ không mắc mưu.
Dù là thế thì cũng không thể không đề phòng, một nửa tu sửa tường thành, một nửa bày binh bố trận.
Chưa biết chừng vương triều Đại Nguyên thực sự muốn làm tới.
Thực tế chứng minh, nữ soái đoán không sai.
Cả đêm đó, Đại Nguyên như uống nhầm máu gà, cứ cách một khoảng thời gian lại gióng trống trận một lần, vả lại động tĩnh lần sau lớn hơn lần trước, ai nhìn vào cũng tưởng chúng định phát động tiến công rồi. Nữ soái ngồi được chứ các binh tướng Đại Hạ thì không bình tĩnh nổi, muốn ngủ cũng không yên.
“Gõ!”
“Chúng ta cũng gõ!”
Trong quân có nhiều nhân tài, tướng quân Huyền Giáp từng tặng xe nỏ cho Triệu Bân cũng là một trong số đó. Ông ta tập hợp không ít người lực lưỡng, ở trần, leo lên tường thành, bày mấy nghìn chiếc trống trận. Ban ngày không gõ, toàn chọn nửa đêm mới gõ, đã thế còn gõ suốt đêm, làm quân địch ở phía đối diện cũng chẳng thể ngủ được.
Thùng thùng thùng...
Mấy ngày sau đó, tiếng trống trận vang lên rung trời rung đất.
Chẳng thấy hai bên đánh nhau mà cứ mải gióng trống thôi.
Một bên không dám tấn công.
Bên kia không dám ra khỏi thành.
Có vẻ như thật sự muốn phân cao thấp bằng tiếng trống trận vậy.
Dù sao thì, nếu bọn ta không được ngủ ngon, các ngươi cũng đừng hòng được ngủ.
“Muốn quốc gia phồn thịnh, dân chúng cũng có trách nhiệm!”
Sáng sớm, trời vừa mới sáng thì đã có người đến chi viện cho biên quan Đông Nam.
Có đủ người từ cảnh giới Ngưng Nguyên đến cảnh giới Chuẩn Thiên, ai cũng tràn đầy chính khí, phẫn nộ bất bình, quyết tâm dù có phải chết nơi sa trường cũng phải bảo vệ đất nước.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!